Pháo Hôi Xã Khủng Bị Nam Chủ Long Ngạo Thiên Thao

Chương 1

“Thiếu Kiệt, giúp mẹ đếm số chai của tên nhóc kia với.”

Phương Thiếu Kiệt bị nóng đến tỉnh ngủ, trong lòng thầm không vui, không phải lúc nãy đã mở điều hòa rồi à? Sau khi mở mắt cậu mới phát hiện bản thân đã sớm không còn nằm trong căn phòng thỏa mái có điều hòa kia nữa, cậu đang ghé vào một chiếc bàn gỗ lồi lõm, trên đó còn dính chút nước, hình như là nước miếng của cậu chảy ra.

Đầu óc cậu còn đang trong trạng thái mờ mịt, vô thức làm theo lời người phụ nữ nói, cầm lấy hai cái chai lớn trong ngực thiếu niên ăn mặc cũ nát trước mặt cầm lên đo thử.

Mẹ nó...cái này cũng nặng thật, Phương Thiếu Kiệt thiếu chút nữa té ngã, thiếu niên đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt tiếp được, giúp cậu cầm lấy một cái chai trong đó để lên bàn cân.

“Cảm, cảm ơn.” Phương Thiếu Kiệt mơ hồ, cảm thấy bản thân chắc chắn là bị cảm nắng rồi, thiếu niên nhận được lời cảm ơn thì hơi sửng sốt, không ngờ người này còn biết cảm ơn người khác.

Người phụ nữ mặc tạp dề nhìn thoáng qua, chiếc kim dừng ngay con số ba lăm kg, bà nói thẳng: “Túi này sáu mươi cân.”

Thiếu niên này rõ rõ ràng không phải lần đầu tiên bị hố, cũng không nói gì, lấy thêm một túi khác lên cân, cũng như cũ bị bà chủ này nói thiếu hết mười cân.

Chai nhựa cực khổ nhặt hơn một tháng, vốn dĩ có thể được một trăm năm mươi tệ, cuối cùng lại thiếu mất hai mươi.

Nhưng sống ở đây đều biết rõ, đây là quy định của chỗ này, thấy mày yếu thì chặt chém mày, nếu đổi lại là một cao lớn đầy cơ bắp tới bán thì bà chủ tuyệt đối không dám bán thiếu một đồng.

Phương Thiếu Kiệt nóng đến mơ hồ, nhưng vẫn mở miệng nói: “Trên này không phải tổng cộng là một trăm năm sao…”

Cậu bị người phụ nữ liếc một cái thì không dám nói tiếp nữa.

Thiếu niên bên cạnh nhìn cậu thêm vài lần, mới cầm lấy mấy tờ tiền nhăn dúm dó của bà chủ rồi xoay người rời đi.

Chờ thiếu niên vừa đi, người phụ nữ kia mới nói với cậu: “Hôm nay lại phát điên cái gì vậy? Chỗ bà đây kiếm tiền mà mày ở đây lải nhải cái gì?”

Phương Thiếu Kiệt nhìn vựa ve chai vừa cũ kĩ vừa rách nát lại còn tản ra mùi hôi thối, cuối cùng cũng bị thời tiết nóng bức đánh bại, hai mắt cậu nhắm lại hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại cũng không trở về thế giới cũ của cậu, cậu đang nằm trên chiếc giường vừa cũ vừa nhỏ, bên cạnh là một chiếc máy quạt đang quay phát ra tiếng động ồn ào, còn người phụ nữ tự xưng là mẹ cậu thấy cậu đã tỉnh thì thở phào một hơi, “Làm mẹ sợ muốn chết, mẹ chỉ có một đứa nhỏ như mày, nếu mày chết thì mẹ phải làm sao đây?”

Phương Thiếu Kiệt nghe xong thì lập tức nhắm mắt, thầm hy vọng bản thân có thể trở lại thế giới cũ.

Người phụ nữ kia thấy thế thì bắt đầu lớn tiếng gào tiếp.

Phương Thiếu Kiệt không còn cách nào, yếu ớt nói: “Mẹ, con có hơi chóng mặt, muốn muốn yên tĩnh ngủ một giấc.

Phòng lúc này mới yên tĩnh lại.

Phương Thiếu Kiệt nhắm hai mắt, bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra với mình, cậu vốn là đang ở trong nhà đọc tiểu thuyết, mở điều hòa đắp chăn, hơi lạnh thổi tới cậu vù vù. Chắc là đến tầm hai ba giờ sáng thì cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không cầm chắc nên rớt xuống mặt, vậy là cậu bị di động đạp chết rồi xuyên qua hả?

Tất cả những chuyện xảy ra hồi chiều đều như đang nói với cậu, là cậu đã xuyên không rồi, gương mặt thanh tú của cậu nhăn lại, xuyên qua thì cũng thôi, nhưng thân phận mới của cậu không cần phú khả địch quốc nhưng ít nhất cũng đừng kém hơn gia cảnh hiện tại của cậu chứ.

Vốn dĩ là một con sâu gạo trong nhà, là một bé trạch nam ngoại trừ đi học rồi ở nhà ăn uống chơi bời, bây giờ lại rơi vào một gia đình có điều kiện như vậy, cậu sống thế nào đây chứ.