Tưởng Thật

Chương 19: Đoán mò

Nhìn thấy cậu đang ngập ngừng trước bánh ngọt, Lục Phong Châu lên tiếng nhắc nhở một cách trầm thấp: " Há miệng."

Liếʍ môi khô Minh Duy ngoan ngoãn há miệng, nhưng nín thở không dám thở ra.

Lục Phong Châu nắm lấy miếng bánh và đưa vào miệng cậu. Thấy cậu mở miệng mà không chuyển động gì, anh ta kiên nhẫn nhắc nhở: "Tự cắn."

Khi Minh Duy nghe lời, đầu lưỡi ngay lập tức di chuyển xuống, đôi môi khép lại theo sự chuyển động của răng, ngẫu nhiên ngặm ngón tay của đối phương đang chưa kịp rút lại.

Khuôn mặt của Lục Phong Châu trở nên u ám: "Buông."

Minh Duy nhanh chóng nhả ra ngón tay của anh ta và đặt lưỡi ấm áp vào đầu ngón tay anh ta, cư nhiên quấn quýt xung quanh đầu ngón tay anh ta, để lại một cảm giác mềm mại và ẩm ướt.

Hạ mắt nhìn vào đầu ngón tay của mình đã ướŧ áŧ, khuôn mặt Lục Phong Châu ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, giọng điệu không hài lòng khiến anh gọi tên: "Lý Duy."

Minh Duy vội vàng nhai và nuốt đi miếng bánh trong miệng, tìm khắp túi áo nhưng không tìm thấy khăn giấy. Cuối cùng, cậu nhẫn nại nắm lấy bên áo của mình và chỉ cho đối phương lau nước bọt trên ngón tay lên áo của mình.

Người kia nhìn lạnh nhạt vào áo của cậu, không thương xót đẩy cậu ra khỏi đùi mình, đứng dậy bước ra ngoài sân thượng.

Minh Duy nghi ngờ Lục Phong Châu đã đang đứng trên bờ vực đổi ý. Mặc dù cậu vẫn còn nhớ những gì anh ta đã nói, lúc này cậu chỉ còn cách làm im lặng, không đề cập đến những điều mình chưa kịp trả lời trước đó.

Lục Phong Châu đi vào nhà vệ sinh để rửa tay và Minh Duy theo sau anh một cách khẩn trương. Khi nhìn lên và gặp ánh mắt của đối phương qua gương, Minh Duy ngay lập tức tạo ra một biểu hiện dễ bảo, nghiêng đầu mắt đầy nghi vấn nhìn anh ta.

Lục Phong Châu thu nhận ánh mắt không biểu cảm, lau khô những giọt nước còn lại trên tay và quay mặt lại, nhăn mày hỏi: "Sao lại theo tôi?"

Với diễn cảm dễ đoán, Minh Duy cẩn thận nhíu môi, nhút nhát nâng đầu lên, hai tay không yên với việc kéo lấy góc áo, nhìn anh ta với ánh mắt đầy hoài nghi, vài lần muốn nói nhưng lại chẳng dám.

Lục Phong Châu liếc một cái vào cậu, "Có chuyện gì thì nói đi."

Minh Duy nghiêng mình, tình cảm rụt rè, nhìn xuống đáy mắt hỏi: "Anh có giận không?"

"Tôi giận hay không giận, em không nhận ra à?" Lục Phong Châu đáp lại một cách không rõ tâm trạng.

Minh Duy lén nhìn mặt anh ta, tay nắm chặt góc áo, căng thẳng kéo lên kéo xuống. "Em không cố ý đâu." Như bị cảm xúc lạnh lùng của anh ta làm sợ, ánh mắt của cậu lảo đảo mất phương hướng, cuối cùng, với giọng điệu hòa nhã và cầu xin, nhíu môi nói thầm, "Anh đừng giận em, được không?"

Lục Phong Châu nhìn cậu mà không nói gì. Mặc dù cách tiếp cận và lời lẽ của cả hai đều giống nhau, nhưng có lẽ vì đã có mối quan hệ trên giường trước đây, hiện tại khi nhìn thấy Minh Duy đóng kịch kiểu ngây thơ như vậy, anh ta cảm thấy thích hơn nhiều so với Dung Lâm.

Mắt anh liếc qua đôi hàng mi dễ thấy đang cong xuống của cậu, bùng nổ một cảm hứng chơi đùa với cậu, Lục Phong Châu theo lời cạu, không mặn không nhạt mà hỏi: "Bảo tôi đừng tức giận chỉ là nói ngoài miệng ?"

Minh Duy ngơ ngác một chút, rõ ràng không ngờ anh ta sẽ phản ứng như vậy, sau một lúc mới tỉnh táo,rũ mắt như thể ngượng ngùng, nói tỏ vẻ muống khắc phục: "Anh trai muốn bồi thường gì?"

"Cái gì cũng được?" Lục Phong Châu nói bằng giọng điệu truy vấn.

Đối mặt với ánh mắt rõ ràng đầy nghi vấn của anh, Minh Duy nhấc tay xoa tóc ngắn trước trán, mắt không chớp, trả lời một cách nghiêm túc: "Bất cứ điều gì cũng được."

Lục Phong Châu vẻ mặt lộ ra không biết có tin hay không, bước tới và nắm chặt cổ tay câu nâng lên ca, nhìn khuôn mặt không biết thật hay giả, một cách chậm rãi, hỏi: "Lý Duy, trước mặt những người đàn ông khác, em cũng có bộ dáng không tự phòng vệ như vậy?"

Minh Duy chăm chú và chân thành nhìn anh ta mà không nói gì.

"Với những người đàn ông khác," Lục Phong Châu không tha tay nắm chặt cổ tay cậu, từ từ bổ sung, "em cũng có thể làm bất cứ điều gì?"

Diện mạo trên gương mặt của Minh Duy cuối cùng cũng chuyển động, nhưng rất chậm và chậm, nhắp mắt qua mắt, từ chối một cách trong sạch: "Không phải vậy." Cậu nở một nụ cười thuần khiết và ngượng ngùng, dường như cả đôi hàng mi cong xuống cũng sẽ nhuốm một chút màu đỏ, "Bởi vì anh là anh, em chỉ có thể làm bất cứ điều gì với anh thôi."

Khoảnh khắc cười mà Minh Duy đã luyện tập trước gương vô số lần, cậu tin rằng nụ cười của mình hoàn hảo không chút thiếu sót, và cậu hài lòng chờ đợi sự phản hồi từ Lục Phong Châu.

Trên khuôn mặt của Lục Phong Châu không có biểu hiện cảm xúc lớn. Anh đã gặp không ít những người như Minh Duy, tự nguyện tiếp cận anh, và tự nhiên cũng không thiếu những lời nói giống như thật lòng như vậy.

Thậm chí những người đó thường xuyên thể hiện mình tốt hơn cả Minh Duy trong việc này, không giống như cậu giả dối vụng về. Nhưng điều này lại chính là những gì anh ta mong muốn, anh ta tất nhiên thích cơ thể của Minh Duy, nhưng anh không cho phép giữa mình và người trước mặt có mối quan hệ tình cảm nào.

Ngay cả tình cảm một chiều từ Minh Duy cũng không được chấp nhận.

Lục Phong Châu từ chối cho ý kiến buông tay ra, không đưa ra bất kỳ nhận xét nào về lời nói của cậu ta, và bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Tuy nhiên, anh không nhìn thấy Minh Duy đang đứng yên tại chỗ phía sau mình. Khi rời khỏi tầm nhìn Lục Phong Châu, Minh Duy cuối cùng cũng thu dọn đi vẻ ngoài sạch sẽ và ngượng ngùng trên khuôn mặt.

Chỉ có khi những cảm xúc nổi lên trên bề mặt tan biến, trong đáy mắt của cậu, những khát khao và tình yêu cháy bỏng, như hoa sen tung bay sau khi được rửa sạch bụi bẩn, nở rộ đầy đủ trong hồ nông yên tĩnh của ánh mắt.

Cậu rõ ràng không có nhiều biểu cảm trên khuôn mặt, thậm chí có thể xem như bình tĩnh như nước. Nếu có ai nhìn vào đôi mắt của cậu vào lúc này, ít người sẽ nghi ngờ rằng cậu đang tỏ ra chân thành.

Lục Phong Châu đã đi ra ngoài và khi thấy Minh Duy không đi theo, anh quay lại và ra lệnh: "Đi đổi bộ đồ công việc trên người."

Lời của anh ta kéo Minh Duy trở lại hiện thực, cậu nhanh chóng đuổi theo và hỏi: "Đi đâu?"

"Xuống núi." Lục Phong Châu trả lời mà không nhìn lại.

Bữa tiệc tối hôm nay không mang tính chất kinh doanh, anh đã điều chỉnh lịch trình để đến đây và không có ý định ở lại quá lâu trong bữa tiệc.

Minh Duy nghe xong, mặt hiện ra sự do dự, "Công việc của em chưa hoàn thành."

"Bao nhiêu?" Lục Phong Châu hỏi.

Minh Duy lộ ra sự bối rối, "Cái gì bao nhiêu?"

"Lương của em tối nay là bao nhiêu?" Lục Phong Châu bổ sung nhẹ nhàng, "Tôi sẽ trả cho em."

Minh Duy không kìm được nụ cười, "Thật sao?"

Lục Phong Châu nhìn thấy điều này và cảm thấy cách cậu cười lúc này trông tự nhiên và dễ thương hơn so với trước đây. Khi suy nghĩ về điều này, tâm trạng của anh cũng tốt hơn một chút, anh nhướng mày giễu cợt"Những gì tôi nói, liệu có thể là giả không?"

Minh Duy quay lại và chạy đến phòng thay đồ nhân viên ở tầng bên cạnh, đồng thời trong lòng cậu tự tin rằng Lục Phong Châu thật sự thích loại người trong sáng và trong trẻo, không phải là một sự lãng phí nỗ lực cậu đã bỏ ra để luyện tập nụ cười.

Xe của Lục Phong Châu đã đỗ trong sân trước, Minh Duy đã nhớ số xe sau hai lần ngồi. Cậu thay lại trang phục thông thường và khi đi tìm Lục Phong Châu trong sân, anh ta đã ngồi vào xe trước.

Cậu không quan tâm đến nơi đến của người đó, Minh Duy dễ dàng mở cửa sau và thấp người vào. Người lái xe không phải là người lái cậu gặp hai lần trước đó, mà là trợ lý cá nhân của Lục Phong Châu, trẻ tuổi và trang phục gọn gàng.

Anh ta điều chỉnh tư thế ngồi cẩn thận trong xe và nghe thấy Lục Phong Châu nhắc nhở bên cạnh: " Lái xe đi."

Trợ lý khởi động động cơ và lùi xe, nhìn qua gương hậu và thấy có khách ra từ tòa nhà chính, nhìn thấy chiếc xe của họ đỗ giữa sân, ngược lại đi lại xe của họ.

Vài giây sau, cửa sổ hàng ghế sau có người gõ cửa.

Người khác không thể nhìn thấy tình hình trong xe qua cửa, không hề biết rằng cửa sổ bị gõ là phía mà Minh Duy đang ngồi. Cậu im lặng, chỉ nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, qua cửa sổ nhìn người bên ngoài xe, không biết đang nghĩ gì.

Tiếng Lục Phong Châu khiến cậu tỉnh giấc ngay lập tức: "Hạ cửa sổ xe xuống."

Minh Duy đang ngẩn ngơ giật mình chút, nhưng suy nghĩ của cậu đã trở lại và cậu vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích như không nghe thấy lời của Lục Phong Châu.

Trước khi anh có bất kỳ phản ứng nào, trợ lý ngồi ở ghế lái đã hạ cửa sổ hàng ghế sau. Nhưng người bên ngoài chờ đợi không lâu đáp lại đã tự mình vòng qua đuôi xe, đến bên phía mà Lục Phong Châu ngồi.

Gió buổi tối từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, làm rối tung tóc ngắn trên trán cậu. Bên tay vang lời chào tạm biệt của Minh Hoành Nho và Lục Phong Châu, nhưng Minh Duy vẫn chăm chú nhìn qua cửa sổ bên cạnh mình.

Ngạc nhiên khi thấy có người trong xe Lục Phong Châu, Minh Hoành Nho liếc mắt qua ghế bên cạnh Lục Phong Châu. Nhìn thấy một cậu bé, nhưng không nhìn thấy khuôn mặt, ông ta mờ nhạt rút lại ánh mắt, đặt tất cả tâm trí trở lại Lục Phong Châu.

Nhận ra sự im lặng khác thường của Minh Duy, Lục Phong Châu nhớ lại tờ báo cậu để trên bàn trong phòng, trong lòng anh nảy lên một chút hứng thú. Sau khi Minh Hồng Nho rời đi, anh ta mới chậm rãi quay đầu, ánh mắt đầy ý nghĩa đánh giá khuôn mặt của Minh Duy.

Lúc này, chiếc xe của họ đã rời khỏi khu biệt thự núi, lên đường cao nguyên yên tĩnh và hẻo lánh.

Cửa sổ bên phía Minh Duy không được đóng kín, tiếng gió xộc vào tai khi xe tăng tốc, tóc ngắn trên trán cậu bị gió thổi lên cao, trong ánh trăng trong sáng và nhẹ nhàng, lộ ra vết sẹo dài và quen thuộc.

"Lý Duy." Ánh mắt của Lục Phong Châu rơi vào vết sẹo nhạt trên trán cậu, mắt đen của anh nhắm lại một cách nhanh như chớp, "Tôi chưa hỏi em làm sao biết tôi không thích đồ ngọt?"

Minh Duy nhấp một cái, cũng chậm rãi quay đầu, biểu cảm ngạc nhiên trong mắt rõ ràng trên ánh trăng, không giả vờ.

"Tôi đoán thôi." Cậu trả lời.

*Lời của editor, Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.