Tưởng Thật

Chương 9: Bản lĩnh

Ngày hôm sau, chuyện Minh Duy bị khách đưa đi tối qua mọi người điều biết. Ở phòng nghỉ, cậu gặp người bảo cậu ra ngoài uống trà sữa. Người đó nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt và nói chuyện với cậu: "Hôm qua cậu không đưa cho chúng tôi, trà sữa có mang về không?"

Minh Duy nhìn người đó một cách bình tĩnh và cuối cùng trả lời: "Tôi quên mất."

Thái độ của người đó khác hẳn so với tối qua, nghe câu trả lời đó, hắn như đùa vậy mỉa mai: "Trở về đưa trà sữa mất bao lâu, cậu sợ Giám đốc của mình chạy mất à?"

Minh Duy vẫn giữ bình tĩnh trên gương mặt và hỏi ngược lại: "Trà sữa đi đâu rồi, anh không biết à?"

Người đồng nghiệp trả lời với giọng lạ lẫm: " Trà sữa đã đi đâu, không phải là cậu tự hỏi mình sao ? Tôi làm sao mà biết được?"

"Ba ly mới đúng." Minh Duy không đầu không đuôi nói ra lời này, thậm chí còn cười với cậu ta, "Không ít cũng không lãng phí, anh nói xem có phải hay không?"

Sau đó, khuôn mặt của người đồng nghiệp cuối cùng cũng thay đổi, ánh mắt tối mờ nhìn chằm chằm vào cậu mà không nói gì. Trong không khí lặng lẽ, Trình Tiểu Bắc và Dung Lâm mở cửa và bước vào.

Nhìn thấy Minh Duy đứng trước tủ, Trình Tiểu Bắc không hỏi về trà sữa mà chỉ nhìn cậu với ánh mắt xin lỗi, "Chúng tôi cũng không biết phải đợi lâu như vậy, thật xin lỗi."

Sự thật không khác mấy so với những suy đoán của cậu, Trình Tiểu Bắc dù thân ở trong đó, nhưng hoàn toàn không biết về những gì họ đã làm. Tuy nhiên, dù vậy Minh Duy cũng không muốn can thiệp vào chuyện của người khác. Cậu không nói gì cả, chỉ đơn giản trả lời, "Không sao đâu."

Tuy nhiên, cuộc trò chuyện dường như chưa kết thúc ở đây. Dung Lâm ngồi xuống bên bàn và nhìn mắt cậu đứng im không chuyển động. Sau khoảng hai giây do dự, hắn tiến lại gần hướng về phía Minh Duy và lắp bắp hỏi, "Duy Duy, tối qua là Thẩm tổng đưa cậu đi đúng không?"

"Muốn biết à?" Ánh mắt đi thẳng qua cậu ta, nhìn về phía Dung Lâm ngồi sau lưng cậu, Minh Duy trả lời nhẹ nhàng.

Giống như bị sự chú ý đột ngột của Minh Duy làm phiền, đôi mắt hạnh của Dung Lâm chậm rãi mở to, đồng tử trong suốt và trong sạch nhìn lại cậu.

"Không phải." Minh Duy phủ định trực tiếp, "Người đưa tôi đi là Lục Tổng."

Gương mặt thanh tú của Dung Lâm cứng đơ một chút, không đợi Trình Tiểu Bắc từ trong kinh ngạc hoàn hồn, cậu đã trước tiên không kiềm chế được , cong đôi mắt mềm và phản bác: "Nhưng hôm qua quản lý nói rõ rằng là Thẩm Tổng mà."

"Cậu tận mắt chứng kiến" Minh Duy hỏi.

"Tôi không thấy." Độ cong của góc mắt Dung Lâm càng trở nên rõ rệt, "Chính miệng quản lý nói."

"Nếu cậu biết Thẩm Tổng yêu cầu, thì tại sao cậu lại đến hỏi tôi?" Minh Duy tỏ vẻ bối rối, "Hãy để tôi nghĩ xem... Có phải người quản lý còn nói với cậu rằng Thẩm tổng đang ngồi trong xe của Lục tổng không?"

Biểu cảm vui vẻ ở góc mắt của Dung Lâm bỗng chốc trở nên cứng đờ, trong góc mà Trình Tiểu Bắc không nhìn thấy được, khuôn mặt cậu ta trở nên nhợt nhạt hơn.

Minh Duy chưa bao giờ thua trong chuyện dựa vào khí thế đè người. Cậu thu lại mọi biểu tình trên gương mặt, đôi góc mắt kéo lên một đường cong lạnh lùng và hung dữ, "Nếu Thẩm tổng đang ngồi trong xe của Lục tổng, Lục tổng ở đâu cậu không biết sao?"

Dung Lâm vẫn giữ được vẻ mặt nhạt nhòa, mặc dù không nói gì, nhưng trong đáy mắt dần dần nổi lên những đám mây u ám. Sự trong sáng và trong trẻo lúc trước chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc và đã không còn nữa.

Mặc dù Minh Duy trên căn cước giả của mình còn rất trẻ, nhưng cậu đã tốt nghiệp đại học và chắc chắn lớn hơn vài tuổi so với Dung Lâm - một sinh viên. Do đó, cậu không bị sắc mặt của Dung Lâm hù dọa.

Cậu suy nghĩ rằng chỉ cần tạm thời hoàn thành nhiệm vụ là đủ, dù cậu chắc chắn rằng việc tối qua là do Dung Lâm gây ra, nhưng không có bằng chứng rõ ràng. Minh Duy không tiếp tục ở lại để đối mặt với họ, cậu quay lưng và mở cánh cửa phòng nghỉ rồi bước ra ngoài.

Khi bước ra khỏi cánh cửa, cậu nghe thấy Dung Lâm nói nhỏ sau lưng khϊếp sợ hỏi: "Tại sao cậu ấy lại quá hung dữ vậy?"

Tiếp theo là giọng an ủi quen thuộc nhưng không thành thạo của Trình Tiểu Bắc: " Duy Duy thường không như vậy đâu, có lẽ chỉ là không có tâm trạng..."

...

Bước chân của Minh Duy dừng lại, cậu hơi hoang mang quay đầu nhìn qua khe cửa.

Dung Lâm ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cửa, gương mặt tràn đầy kinh ngạc và ủy khuất. Trình Tiểu Bắc đứng bên cạnh, biểu cảm đầy quan tâm, vội vã lục từ túi quần lấy một ít đồ ăn nhỏ và đưa cho cậu ta.

Ngay cả trong thời gian cậu và Trình Tiểu Bắc có mối quan hệ tốt nhất, cậu cũng chưa từng thấy Trình Tiểu Bắc đối xử như vậy với mình. Minh Duy cảm thấy mình đã học thêm một bài học.

Tối đó, khi đang bận phục vụ thức ăn và rượu trong phòng riêng cho đến gần mười giờ, người quản lý trực bất ngờ gửi người tới tìm cậu. Minh Duy chuyển giao công việc cho đồng nghiệp và khi đi tìm người quản lý, cậu nhận ra rằng giám đốc cũng có mặt.

Cậu đã suy đoán rằng có khách hàng phàn nàn về mình. Minh Duy giữ vẻ mặt chân thành và không nói một lời.

Tuy nhiên, người quản lý lại nắm lấy vai cậu đẩy cậu về phía trước, "Có khách hàng gọi tên cậu đi qua."

Phản ứng đầu tiên của Minh Duy là nghĩ có thể là khách hàng mà lần trước cậu mượn tay Lục Phong Châu đắc tội, cuối cùng đã có thời gian tìm cậu để trừng phạt. Cậu không nói gì, không hỏi gì, đi sau quản lý lên thang máy.

Trong thang máy, Minh Duy không chú ý kỹ đối phương ấn xuống. Sau khi rời khỏi thang máy, Minh Duy mới nhận ra rằng người quản lý đã dẫn cậu đến phòng riêng của Lục Phong Châu. Lục Phong Châu không đến câu lạc bộ thường xuyên như vậy, Minh Duy cũng nghĩ, người đang tìm cậu có thể là Thẩm Tam.

Do đó, khi cậu gõ cửa và bước vào, thấy Lục Phong Châu đang cầm cây gậy bi da dài thon, đứng thẳng đắn bên bàn bi da, Minh Duy hiện ra biểu hiện ngạc nhiên rõ rệt trên khuôn mặt.

Cậu lặng lẽ nhìn quanh bốn phía, nhóm người đến chơi với Lục Phong Châu tối nay, là những gương mặt lạ lẫm mà cậu chưa từng gặp. Tất cả những người này đều trẻ tuổi, ăn mặc sang trọng và đắt đỏ, đi kèm cạnh họ là bạn trai hoặc bạn gái.

Trong câu lạc bộ mà Minh Duy làm việc, việc có bạn gái xuất hiện là hiếm thấy. Cậu nhanh chóng nhận ra rằng những người này đều được đưa vào từ bên ngoài câu lạc bộ, và họ không gọi các thiếu gia vào bồi rượu.

Cậu đứng bên cạnh cửa mà không hề di chuyển, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình: "Duy Duy."

Như tiếng sóng sâu trong vỏ ốc, giọng nói đó vượt qua đám đông và tiếng ồn, từ xa truyền đến tai rõ ràng. Minh Duy nhìn lên theo hướng âm thanh, phát hiện Lục Phong Châu vẫn đứng bên bàn bi da, cây gậy bi da trong tay đứng thẳng bên cạnh, lòng bàn tay nới lỏng chống lên đầu gậy, tay kia giơ lên giữa không trung, gọi cậu tới.

"Đến đây." Lục Phong Châu nói.

Minh Duy mới bắt đầu một nửa tin tưởng, xác nhận rằng người gọi tên cậu là Lục Phong Châu.

Lục Phong Châu đã nhận được măng sét tối qua và đi ngay sau đó. Người đó xuất hiện ở đây tối nay, Minh Duy không thể không nghi ngờ liệu có vấn đề gì xảy ra với măng set. Cậu điềm tĩnh và đầy nghi ngờ tiến lại gần Lục Phong Châu và hỏi: "Măng..."

Chỉ vừa nói một âm tiết, cánh tay của Lục Phong Châu tự nhiên ôm lấy eo cậu.

Các âm tiết còn lại đã bị nuốt vào bụng, bộ óc lớn của Minh Duy bắt đầu trống rỗng, cơ thể đứng thẳng tại chỗ, không một chuyển động trong thời gian dài.

Với một tay ôm chặt eo cậu, Lục Phong Châu nhận ra sự vụng về của cậu, nhìn xuống khuôn mặt cậu và nhếch mép một nụ cười nhẹ nhàng.

Thật giỏi giả vờ.

Cậu nắm cây gậy bi-a bằng một tay, tay kia đưa Minh Duy vào lòng, kéo cậu đến gần mình cho đến khi cơ thể của cậu dính vào ngực mình, rồi mới thả lỏng lực ôm eo cậu.

Cuối cùng, Minh Duy tỉnh mộng như từ giấc mơ, cậu nhìn lên với sự bối rối và mơ hồ.

Lục Phong Châu nhíu mày và đôi mắt hơi nhấp xuống, lời nói lạnh lùng vang lên: "Lý Duy, cậu chỉ có chút bản lĩnh này?"

Minh Duy cũng nhỏ giọng hỏi: "Bản lĩnh? Bản lĩnh gì?"

"Không phải chính cậu nói à?" Lực ôm xung quanh eo Minh Duy bỗng chốc trở nên chặt hơn, "Khi nào cần diễn thì tìm cậu." Lục Phong Châu nói chậm rãi, giọng điệu trầm nặng, "Đảm bảo đến bất cứ khi nào gọi."

Minh Duy nhớ lại, chắc chắn có chuyện như vậy.

Thấy Minh Duy không trả lời trong một thời gian dài, Lục Phong Châu nhấc lên mày, "Thế giờ muốn đổi ý?"

"Không." Minh Duy trả lời nhanh chóng, "Không muốn rút lại."

Như để chứng minh cho Lục Phong Châu hiểu rằng mình thật sự không muốn rút lại, chỉ trong nháy mắt, Minh Duy từ một người cứng như gỗ, giờ đây trở thành một con cá linh hoạt, nhanh nhẹn thoát ra khỏi bàn tay phủ lên của Lục Phong Châu, vòng qua sau lưng Lục Phong Châu, học theo động tác của Lục Phong Châu, một cách tự nhiên ôm lấy eo Lục Phong Châu.

Lục Phong Châu nghiến răng nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh như băng, dường như có thể biến thành thực thể và đóng đinh cậu ta lên tường bất cứ lúc nào.

Chịu sự nhìn chằm chằm từ Lục Phong Châu, Minh Duy mắt nhắm mở, giọng nói nhút nhát nhưng chân thành: "Sao vậy anh trai ? Được chia sẻ gánh nặng cùng anh trai là niềm vinh hạnh của tội. Anh không cần mang bất kỳ gánh nặng tâm lý nào. Chỉ cần trong những ngày sau này, anh có thể thỉnh thoảng nhớ đến tôi, tôi đã rất hạnh phúc."

"Nhớ cậu như thế nào?" Lục Phong Châu nói lời lạnh lùng, không có chút tính nhân đạo, "Nhớ đến cảnh tay cậu bị tôi làm gãy à?"

Tay ôm eo của Minh Duy rút lại như không có gì xảy ra, Minh Duy rũ mắt, giọng đau thương: "Anh có ý định làm gãy tay tôi sao?"

Lục Phong Châu không chút lay động mà đưa ánh mắt ra khỏi khuôn mặt Minh Duy, "Thành thật chút."

Minh Duy thật dễ dãi và nghe lời, kín miệng ngay lập tức.

Nam thanh niên trẻ cùng Lục Phong Châu đang chơi bi da tiến lại gần, bên cạnh còn có một chàng trai đẹp cùng tuổi với Minh Duy.

"Còn chơi không?" Ôn thiếu gia hỏi anh, trong khi đánh giá Minh Duy, "Tìm người khi nào vậy ? Tôi không nghe thấy một chút tin đồn nào."

"Gần đây thôi." Lục Phong Châu trả lời lãnh đạm, trong giọng điểm lạnh cũng chứa đựng một chút chán nản, "Không chơi nữa."

Hiểu được tính cách và thói quen của anh ta, thiếu gia nhà Quân gia không còn hỏi nữa, quay đầu trao cây gậy bi da trong tay cho người bên cạnh, "Vậy thì không chơi."

Chàng trai vui vẻ nhận cây gậy bi da và quay người đi đặt nó vào chỗ cũ.

Nhìn thấy điều đó, Minh Duy cũng học theo cách của họ, lấy cây gậy bi da trong tay của Lục Phong Châu và đi theo hướng của chàng trai.

Ôn thiếu gia và Lục Phong Châu đứng yên chờ đợi họ, nhận ra đồng phục của Minh Duy mặc trên người, thiếu gia nhà Quân gia tỏ ra ngạc nhiên, "Cậu ta là người ở đây à?"

"Đúng."

"Chỉ là chơi thôi." Lục Phong Châu nói.

Ôn thiếu gia hiểu rõ và gật đầu, nhìn thấy hai người đặt gậy bi đa trở lại, anh vẫy tay cho người của mình, "Đi nhanh lên."

Chàng trai đi trước Minh Duy liền chạy tới ôm cánh tay làm nũng.

Minh Duy, tất nhiên, không thể thua kém, cậu ta tăng tốc độ bước chân, quay lại bên cạnh Lục Phong Châu và ôm chặt cánh tay của anh ta. Lục Phong Châu nhìn cậu ta một cái nhưng không rút tay ra.

Bốn người đi đến ghế sofa và ngồi xuống, người con trai đi trước Minh Duy thả ra cánh tay Ôn thiếu gia và tự giác rót rượu đưa nó đến miệng anh ta. Ôn thiếu gia vui vẻ nhéo má của cậu ta và lấy ly rượu mà chàng trai đưa đến, cúi đầu uống một ngụm.

Minh Duy cũng không muốn thua kém, cậu ta đổ rượu cho Lục Phong Châu, ngoan ngoãn đưa đến miệng Lục Phong Châu. Lục Phong Châu vươn tay để lấy, nhưng Minh Duy đột nhiên tránh sang một bên.

Lục Phong Châu không nói gì, đôi mắt nhắm nhắm một chút, nhìn chằm chằm cậu ta một cách không vui.

Góc miệng của Minh Duy nhếch lên một chút, đầy kỳ vọng và mơ mộng, cậu ta lắc đầu nhẹ nhàng và tự ý đưa khuôn mặt gần anh ta.

Lục Phong Châu nhận ra ý đồ của cậu ta, nhưng vẫn lạnh nhạt quan sát những cử chỉ nhỏ nhặt của cậu ta, không đưa ra bất kỳ biểu hiện nào.

Với lí do và lý do để tiếp tục diễn trò đã có từ trước, lòng dũng cảm của Minh Duy cũng tăng lên. Khi chờ đợi một thời gian mà không có phản ứng nào từ đối phương, Minh Duy đưa khuôn mặt của mình gần hơn, biểu thị rõ ràng rằng cậu muốn anh nhéo má của mình.

Lục Phong Châu nhẫn nhịn mà lạnh lùng, đưa tay lên một cách thờ ơ, nhéo vào má Minh Duy.

Minh Duy tự mãn đưa cốc rượu trong tay vào tay anh ta, nhưng khi quay đầu, cậu thấy hai người kia đang chơi trò mới. Ôn thiếu gia chưa uống nhiều, nhưng anh ta đem hết rượu còn lại đút cho chàng trai.

Ôn thiếu gia cho ăn có chút thờ ơ, dòng rượu từ góc miệng của chàng trai tràn ra, theo dọc từ cằm của đối phương và rơi xuống khe hẹp của khung xương quai xanh. Ôn thiếu gia nhìn một cái, ngăn lại tay chàng trai đang chuẩn bị lau chỗ xương quai xanh, hắn cúi đầu và nhẹ nhàng hôn lên khung xương quai xanh của chàng trai.

Minh Duy nhìn thấy tất cả mà không chớp mắt, sau một lúc suy nghĩ, cậu ta chuyển ánh mắt màu nâu nhạt của mình nhìn sắc mặt của Lục Phong Châu, sau đó cúi đầu mà không nói một lời, nhìn vùng khung xương quai xanh của mình.

Lục Phong Châu nhíu mày chặt, không khoan nhượng đánh tan suy nghĩ của cậu: "Đừng nghĩ nữa."

Minh Duy thất vọng cào cào tóc ngắn trên trán, ánh mắt nhìn không gian một cách vô định trong một khoảng thời gian ngắn, cuối cùng âm thầm dừng lại ở vị trí khung xương quai xanh của Lục Phong Châu.

Khuôn mặt của Lục Phong Châu trực tiếp đen xuống.

*Lời của editor, Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.