Quý Duy Tri bị hơi thở trên vai dụ dỗ đến nỗi trái tim rung rinh. Nhưng đây lại là một con ma men, không nhận thức được gì, cậu cũng không thể lôi mặt anh xuống rồi mắng được.
Vừa mới đi đến tầng một, Quý Duy Tri đang định nhìn xem mình có tiền lẻ hay không thì cậu bỗng thấy anh loạng choạng đứng thẳng người.
Hai tay của Thịnh Tuy mò mẫm tới lui trong túi, sau một hồi thì anh cũng tìm thấy ví da. Anh cười tươi rói đứng thẳng, nâng nó lên bằng hai tay: "Cho em."
Quý Duy Tri quả thật đã bị dáng vẻ của anh làm đơ người. Đây là Nhị gia nhà họ Thịnh tao nhã lịch sự đấy ư? Anh bị bật trúng công tắc nào rồi, rượu còn là thứ tốt lành thế à.
"Sao nào, sợ em không trả nổi phí nghỉ lại hả?" Quý Duy Tri bắt nạt con ma men nọ, nói bằng giọng điệu mà Thịnh Tuy dùng để dạy dỗ cậu lúc còn nhỏ: "Biết giao nộp ví thể hiện điều gì không mà anh đưa bậy đưa bạ thế?"
Thịnh Tuy gật đầu.
Quý Duy Tri "hừ" một tiếng, thầm nói rằng anh biết cái mông ấy.
Cậu nhanh chóng đặt phòng rồi vội vàng kéo ai kia lên lầu để tránh việc hai người bị người ta nhìn thấy, hơn nữa cậu sợ sau khi Thịnh Tuy tỉnh rượu, anh sẽ cảm thấy mất mặt.
Sau khi vào phòng làm cái gì cũng tiện hơn nhiều.
Quý Duy Tri đặt Thịnh Tuy lên giường, cởi giày da, áo khoác,... của anh một cách rất cẩn thận.
Lúc tay cậu chạm đến vải quần âu, Quý Duy Tri do dự.
Nói ra thì lúc nhỏ cùng ăn cùng ở, cũng không phải họ chưa từng kề cận với nhau ở khoảng cách gần hơn. Nhưng dẫu sao giờ đây hai người cũng có hiềm khích, còn không biết lớn nhỏ như thế nữa cũng kì.
Do đó cậu vẫn rụt tay lại.
"Thanh An, anh khó chịu." Thịnh Tuy cau mày, tay anh đẩy áo sơ mi.
Quý Duy Tri sợ anh tự cào mình bị thương nên cậu vội vàng đè cái tay nghịch ngợm, cởi cúc áo giúp anh.
"Khó chịu thì khó chịu, anh đừng gãi bậy." Quý Duy Tri chớp lấy cơ hội dạy bảo ai kia, bày ra khí thế của người lớn tuổi hơn: "Nhanh lên, nằm ngoan nào."
Thịnh Tuy giống như đã bị cậu thu phục, anh rụt vào trong chăn.
"Không cho anh đạp chăn lộn xộn, nghe chưa?" Quý Duy Tri dém góc chăn cho anh.
Dạy bảo như người lớn tuổi hơn sướиɠ quá chừng, Quý Duy Tri vui vẻ đến nỗi suýt nữa nhảy cẫng lên.
"Anh cũng có ngày hôm nay." Quý Duy Tri cười trên nỗi đau của người khác. Một chốc cậu bảo Thịnh Tuy mặc đồ ngủ, một chốc lại rót nước ấm cho anh, giống như mình là bậc cha chú vậy.
Đợi đến khi đã nghiền, Quý Duy Tri rót ly nước trà đặt trên tủ đầu giường. Cậu còn tìm nhà hàng hỏi một bát cháo nhỏ, ngâm nó trong nước ấm.
"Anh ngủ một mình biết chưa. Nhắm mắt ngủ liền, em phải đi ngay đây." Lúc Quý Duy Tri lăn lộn xong, cả người cậu toàn mồ hôi. Cậu thở hồng hộc nói: "Còn chuyện gì khác nữa không?"
Hơi thở của người trên giường yên ổn, tựa như đã chìm vào giấc ngủ.
Quý Duy Tri xác nhận anh không có gì đáng ngại thêm lần nữa rồi cậu mới chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Thịnh Tuy bỗng lật người. Giọng nói trầm thấp rất có sức hút song lại chứa đựng đôi phần mong đợi đầy bất lực.
Đến nỗi mà Quý Duy Tri tạm thời không biết anh đang say hay vẫn tỉnh táo, liệu anh đang trong giấc mơ hay vẫn còn ở thế giới thực?
"Thanh An..." Thịnh Tuy nhắm mắt, liên tục gọi hai chữ nọ.
Bước chân của Quý Duy Tri thoáng ngừng. Cậu ngoảnh đầu, trong ánh mắt là đủ loại cảm xúc phức tạp.
Chỉ bằng một tên gọi, thân phận của hai người lại được hoán đổi về vị trí cũ.
Suy cho cùng, Quý Duy Tri cũng sống ít hơn anh chín năm, ngay cả chút trình độ trêu ghẹo như thế này mà cậu cũng không chống cự nổi, chỉ một câu "Thanh An" đã khiến cậu lạc mất thế trận.
Cảnh đêm khiến mặt mũi của người đàn ông dịu dàng hơn nhiều, thêm vào cả sắc đỏ sau khi say rượu, trông Thịnh Tuy nhiều thêm mấy phần quyến rũ và táo bạo.
"Anh rất nhớ em." Thịnh Tuy lẩm bẩm: "Anh vẫn luôn rất nhớ em."
Vành mắt của Quý Duy Tri lập tức nóng hổi: "Anh nói lại lần nữa?"
"Anh nhớ em..." Thịnh Tuy choáng váng, lúc nói chuyện còn mang theo âm mũi, rơi vào tai Quý Duy Tri lại càng cảm xúc lẫn lộn: "Ở nước X, mỗi ngày... rất nhớ em..."
Quý Duy Tri cong khoé miệng, thậm chí giọng nói cũng chứa đựng ý cười: "Em cũng vậy."
Cậu lặp lại lần nữa: "Hai năm qua, em đều như thế."
Người trước mắt đã xuất hiện trong nhật ký của cậu vô số lần, song anh lại vứt bỏ cậu ở bến cảng hoang vu hẻo lánh.
Quý Duy Tri hít sâu một hơi, cậu dần lấy lại bình tĩnh. Sau khi đứng tại chỗ một lúc lâu, cậu chạm lên chiếc bóng rơi trên tường theo một cách hết sức dịu dàng song cũng khao khát vô cùng.
Ngày hôm sau, Quý Duy Tri đến cục, miệng vẫn ngâm nga điệu hát dân gian.
Tiêu Tòng Nguyệt đi ngang qua phòng làm việc, từ phía xa xa đã nghe thấy phần thể hiện của cậu. Chú vào phòng trêu: "Hôm qua làm gì mà tắm mình trong gió xuân thế này?"
Nghe thấy giọng điệu ấy, Quý Duy Tri còn tưởng là Ôn Thiệu Kỳ ở sau lưng nên cậu bô bô cái miệng như tàu lửa chạy. Đợi đến khi cậu chầm chậm ngoảnh đầu lại mới phát hiện ra trước mắt mình là người khác. Cậu vội vàng đứng thẳng nghiêm chào: "Đánh người đi — Thượng, Thượng tá?!"
"Hừm, đánh ai đi cơ?" Tiêu Tòng Nguyệt biết cậu đang đùa nên thuận theo đó mà trêu: "Không vi phạm kỷ luật chứ?"
"... Nào có đâu ạ." Quý Duy Tri ngượng ngùng lắc đầu.
"Thế thì được. Đúng lúc tôi ngang qua chỗ cậu, có chút chuyện giao cho cậu đây." Tiêu Tòng Nguyệt chỉ tờ danh sách trên bàn. Quý Duy Tri hiểu ý, đẩy nó đến bên tay Thượng tá: "Mấy ngày nay giám đốc Ôn đang kiểm kê vật tư. Nhưng nhân lực của họ không đủ, hỏi cậu có thể bớt thì giờ xuống thăm nhà máy hay không."
"Dạ được, khi nào ạ?" Quý Duy Tri nhận lệnh.
"Hôm nay cậu có thời gian rảnh không? Bên họ muốn đến nhà máy dầu trẩu Cần Thịnh đóng gói —-"
Biểu cảm của Quý Duy Tri thoáng thay đổi.
Tiêu Tòng Nguyệt bỗng nhớ ra gì đó, chú thình lình nuốt ngược câu nói trở về: "Cậu xem trí nhớ của tôi này. Quan hệ giữa cậu và Nhị gia... Haizz, thôi vậy."
Nếu đổi lại lúc bình thường, Quý Duy Tri không đợi Thượng Tá trả lời đã phải nhận lệnh rồi.
Nhưng dẫu sao hôm qua cậu mới ở chung một phòng với Nhị gia, bây giờ hai người còn rơi vào tình thế khó xử, Quý Duy Tri không muốn chủ động tìm ai kia, nếu không trông cậu có vẻ niềm nở quá.
"Quả thực hai chúng tôi có xích mích." Đây xem như là lời từ chối khéo.
Tiêu Tòng Nguyệt gật đầu: "Không sao. Vậy cậu cứ lo việc trước, chốc nữa tôi nhờ người khác đi."
Quý Duy Tri cười tiễn lãnh đạo, còn chưa quay lưng đã liếc thấy Ôn Thiệu Kỳ chạy đến từ phía xa xa, vừa chạy còn vừa vung vẫy tờ báo.
"Tin lớn đây! Bên ngoài đều mắng muốn điên luôn rồi!" Ôn Thiệu Kỳ thở hồng hộc chạy vào, thấy nét mặt lạnh lùng của Quý Duy Tri, cậu giải thích: "Chao ôi em không đến muộn mà! Em đi mua báo thôi!"
Nhưng Thiếu tá vẫn lù lù đứng im.
Ôn Thiệu Kỳ chỉ đành ngoan ngoãn đứng thẳng nói lời xin lỗi vì đã đến trễ, xong việc lại kích động nói: "Anh mau xem nè, chắc chắn anh sẽ thấy hứng thú."
Quý Duy Tri liếc xéo cậu ta, chẳng có chút xíu ý tứ muốn xem nào.
Ôn Thiệu Kỳ mặt ủ mày chau: "Không phải chứ, anh chẳng cho em chút mặt mũi nào cả." Nói xong cậu ta còn xúi giục với ý đồ xấu: "Anh thật sự không hứng thú hả?"
Quý Duy Tri lắc đầu.
"Có liên quan đến cái người hôm qua đấy, vẫn không hứng thú à?"
Quý Duy Tri vọt lên cướp lấy tờ báo: "Để anh xem thử!"
Ôn Thiệu Kỳ "hừ" một tiếng, bấm đồng hồ rồi nói: "Em tính thời gian nhé, trong năm giây em phải nghe anh mắng người ta!"
Cậu chủ nhỏ cười xấu xa bắt đầu đếm giây.
Quý Duy Tri chẳng thèm để ý đến cậu ta. Cậu vội vàng lật mở tờ báo rồi phát hiện một hàng tiêu đề trên trang báo lớn nhất: "Thành lập liên hội nước X, Thịnh Quyền nhậm chức hội trưởng."
"Liên hội nước X là gì?" Quý Duy Tri nhíu chặt mày: "Chẳng phải chúng ta đã có thương hội rồi ư? Cái thứ này nhảy từ đâu ra thế?"
Từ bé Ôn Thiệu Kỳ đã chịu ảnh hưởng của ba mình nên cậu cũng biết không ít chuyện hệ trọng của thương giới: "Haizz, đó là hàng giả do người nước X làm!"
Người phương Tây lòng muông dạ thú, họ muốn chiếm lấy tiếp quản những thứ nằm trong mạch máu kinh tế bao gồm dầu trẩu, thuốc, phà,... Đương nhiên, yêu cầu vô lý này bị Bạch An Hiền và các đại biểu đàm phán từ chối quyết liệt. Con đường đàm phán không thông, nước X dứt khoát thiết lập một cánh cửa riêng cho mình. Họ muốn một thương hội chính quốc phi thực tế, mượn tay người dân trong nước gián tiếp tiếp quản các sản nghiệp trọng yếu.
"Nói trắng ra, cái chức "hội trưởng" này chính là con rối của người phương Tây, là cái thứ "găng tay trắng"[1] đoạt đồ của nước mình cho người ngoài! Thịnh Quyền dựa vào việc buôn lậu súng ống đạn dược mà phát tài, ông ta có thể bán nước cầu vinh cũng chẳng phải chuyện gì lạ." Ôn Thiệu Kỳ phẫn nộ mắng chung cả thù mới nợ cũ: "Vậy mà hôm qua ba em còn muốn để em học tập với họ? Học cái con ma đầu to[2] anh ta á! Đợi em về thế nào cũng nói ba không được làm."
Quý Duy Tri sầm mặt.
Ôn Thiệu Kỳ vẫn đang giận ngập đầu: "Xí! Nhà họ Thịnh bọn họ thật sự không có lấy một ai tốt lành! Hừ, chỉ tiếc danh sách tuyến đường đặc biệt của chúng ta đã quyết định xong rồi, nếu không chắc chắn chúng ta sẽ chẳng để cho Nhị gia chiếm món hời này! Chỉ mong những người phản đối sẽ không giận chó đánh mèo lên cục chúng ta..."
Vẻ mặt của Quý Duy Tri càng khó coi hơn.
Ôn Thiệu Kỳ vẫn luôn nhìn đồng hồ quả quýt. Năm giây trôi qua, cảnh tượng cấp trên nổi xung mắng chửi đối tượng trong dự tính không hề xuất hiện.
"Em vừa nói gì?" Vẻ mặt của Quý Duy Tri rất phức tạp.
Ôn Thiệu Kỳ khó hiểu: "Em nói là đợi khi em về phải "dạy dỗ" ba em..."
"Không phải, câu cuối cùng."
"Hả? Hy vọng 'những người phản đối đừng giận chó đánh mèo lên chúng ta'?"
Ánh mắt của Quý Duy Tri trĩu nặng: "Họ đi đâu phản đối đây? Sòng bạc Thịnh Quyền mở vẫn nằm ở chỗ nhà họ Thịnh phố Tứ à?"
"Chắc chắn không phải! Người nước X ở sòng bạc và phố Tứ đều được sắp xếp vệ sĩ, họ vào bằng cách nào chứ?" Ôn Thiệu Kỳ nói: "Nhưng nhà máy dầu trẩu không phải khu vực của Thịnh Quyền, nước X chưa cử người canh gác, vậy nên quần chúng phản đối đều đến đó, dù sao cả gia đình... Này, anh làm gì thế?"
Ôn Thiệu Kỳ chưa dứt lời đã thấy Quý Duy Tri tông cửa xông ra ngoài.
Vị sĩ quan trẻ tuổi ba bước thành hai trèo lên bậc thềm, không chậm trễ một khắc nào, chỉ hận không thể bay đến phòng làm việc của Tiêu Tòng Nguyệt.
"Thượng tá." Quý Duy Tri đang vội nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Chú nhờ ai đến nhà máy chưa?"
Tiêu Tòng Nguyệt vừa mới cúp điện thoại, lắc đầu nói: "Vẫn chưa, bây giờ bên đó xảy ra chút rắc rối —"
"Để tôi đi!" Quý Duy Tri vội vàng nhận lệnh, sợ Tiêu Tòng Nguyệt hối hận.
***
Chú thích:
[1] 白手套 – Găng tay trắng: là thuật ngữ chính trị, dùng để chỉ những người hoạt động như trung gian trong việc tẩy trắng "tiền đen", hoặc để chỉ một vỏ bọc "hợp pháp" để thực hiện những việc "bất hợp pháp". (Theo Baidu)
[2] 大头鬼 – Ma đầu to: Là câu đùa hoặc câu mắng chửi cửa miệng, thường thấy trong tiếng Thượng Hải và Quảng Đông. Trong tiếng Thượng Hải, từ này thường nói về việc hay người xui xẻo, còn trong tiếng Quảng Đông thì chỉ người có tiền. (Theo Baidu)