Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 42

Dù ông ấy đã biến thành zombie không còn nhận ra bà nữa nhưng bà có thể trông chừng bao lâu thì sẽ trông chừng bấy lâu. Bà trông coi ông ấy, ông ấy cũng sẽ không đi ra ngoài gây hại cho người khác. Cảm ơn các cháu… Cứ để nước ở đây đi, bà có thể…”

Cao Thiến vừa nghe nói trong phòng có zombie thì không dám đi vào nữa, dù ông ta đã bị nhốt lại nhưng nhỡ đâu chạy ra ngoài thì sao?

Lục Trác nghe bà cụ nói xong thì không lên tiếng nữa mà bê thùng nước lên sải bước đi vào, sau đó cậu ấy nhanh chóng mang nốt thùng nước còn lại vào.

Sau khi xong chuyện, Lục Trác và Cao Thiến trở lại trên xe.

Ninh Mông khởi động xe, lái ra khỏi khu chung cư Kim Sắc Gia Viên.

Ba người đều cực kỳ cảm động trước khung cảnh vừa rồi, ở bối cảnh tận thế này mà có người lại thủ vững trong nhà, trông coi người mình yêu đã biến thành zombie chứ không rời đi.

Khi đã lái ra khỏi khu chung cư, Lục Trác mới lấy túi đồ vừa rồi bà cụ đưa cho mình ra.

“Hả… Đây là cái gì?” Lục Trác mở chiếc túi vải tơ lụa không dệt ra, bên trong chỉ có một phong thư.

Lục Trác mở phong thư ra, trong đó là một chiếc chìa khóa và một phong thư khác.



Lục Trác mở giấy viết thư, đọc ra tiếng: “Mặc kệ người đưa vật tư tới cho chúng tôi là ai, tôi cảm ơn bạn. Bạn mạo hiểm nguy cơ có thể gặp nguy hiểm tính mạng mà đến, tôi lại không có gì để báo đáp bạn, chiếc chìa khóa này có thể mở được một cửa hàng của chúng tôi, gỡ bức tranh sơn dầu sau quầy của cửa hàng xuống sẽ thấy chốt mở kho ngầm, đồ vật trong kho ngầm đều do bạn già của tôi chuẩn bị lúc còn sống, tôi cũng không biết bên trong cụ thể có cái gì, tôi đã không thể đi vào đó xem xét nữa, nếu bạn giúp tôi, bạn có thể toàn quyền xử lý vật tư bên trong.

Gia đình của tôi gặp phải bất hạnh to lớn, tôi mất đi người tôi yêu nhất. Nhưng cho dù cuộc sống luôn tràn ngập bi thương, cũng xin hãy giữ vững hy vọng. Bởi vì phía trước luôn có thứ đáng giá để chúng ta dốc sức đang chờ đợi chúng ta đi tới. Mong cho bạn lên đường bình an, có thể mang theo lời chúc phúc và cảm kích của tôi kiên trì sống sót ở mạt thế, mở ra cuộc sống tốt đẹp.”

Cuối thư là địa chỉ cửa hàng và một cái tên xinh đẹp: Tần Thư.

Lời cảm kích thâm trầm thảm thiết này, khiến lòng xúc ba người trong xe đều xúc động.

Đặc biệt là Lục Trác, cậu ấy vừa biết được bệnh tình của mẹ, còn đang chìm đắm trong bi thương to lớn.

Bố đi rồi, mẹ là người thân duy nhất của cậu ấy, là động lực để cậu ấy đau khổ giãy giụa trong mạt thế, cậu ấy không biết mình còn có thể tiếp tục kiên trì hay không, lúc này, thư của bà lão này cho cậu ấy một chút an ủi.

Người bất hạnh có rất nhiều, có lẽ, cậu ấy cũng có thể kiên cường hơn một chút.