Cao Thiến không ngừng lải nhải bên tai Ninh Mông: "Cậu nói xem rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy hả, làm gì có ai nhiệt tình như cậu, giờ nào ai còn vô duyên vô cớ giúp đỡ một người xa lạ đâu."
Ninh Mông thản nhiên nói: “Thật ra lúc trước tớ đi làm nhiệm vụ suýt nữa đã bị zombie gϊếŧ, tớ đã được một người đàn ông áo đen cứu, anh ta còn đưa tớ một con dao găm. Nếu anh ta trơ mắt nhìn tớ chết thì đã không có cái nhà xe lữ xá này rồi…”
“Ôi được rồi, thật ra cũng không tệ, cũng coi như là có nhiều người hỗ trợ, để thằng nhóc này làm mấy việc nặng như vậy cũng được.” Thật ra Cao Thiến chỉ phàn nàn vài câu chứ không phải là người máu lạnh, nếu không thì hôm qua cô ấy đã không nhét socola cho mẹ Lục Trác làm gì.
Sau khi lấy nước xong, Lục Trác cất ống nước đi, thuận tiện nghiên cứu vị trí đặt các loại dụng cụ trong xe.
Khi đã chuẩn bị xong xuôi, Ninh Mông lái nhà xe ra khỏi cổng khu cách ly.
Cao Thiến ngồi ở vị trí ghế phụ, thỉnh thoảng nhắc nhở Ninh Mông con đường nào có khá nhiều zombie và đi đường vòng khác.
Lục Trác ngồi sau lưng Ninh Mông, tương đối im lặng trong suốt hành trình nhưng cậu ấy luôn dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Có rất nhiều khu vực cậu ấy chưa từng đến sau tận thế, trong năm năm qua những nơi này đã thay đổi rất nhiều.
Nhà xe đi qua khu phố trước đây cậu ấy từng sống, tầm mắt Lục Trác tập trung ở một phương hướng nào đó cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Khi còn cách Kim Sắc Gia Viên một cây số, Cao Thiến bấm số điện thoại của người xin giúp đỡ.
"Chúng tôi đến đây sau khi đọc bài đăng, bạn ở căn hộ số mấy dưới tầng 1? Có chỗ đỗ xe không?”
Đầu dây bên kia trả lời xong, Cao Thiến chỉ về phía trước: “Lái xe đi thẳng, bọn họ có một cái sân, cậu cứ đậu xe ở trước cửa sân là được rồi.”
Cuộc điện thoại vừa rồi được mở loa ngoài, Ninh Mông và Lục Trác cũng nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện.
Cao Thiến nói: “Thực ra xác nhận sớm một chút như thế là vô cùng cần thiết, nếu sau này cậu muốn tự mình thực hiện nhiệm vụ với người khác cũng phải chú ý cảnh giác, lỡ như đối phương có rủi ro gì thì mình cũng đã chuẩn bị tâm lý.”
"Ừm."
Nhà xe đi vào khu chung cư, hệ thống kiểm soát ra vào của chung cư ban đầu bây giờ đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn, bốt an ninh cũng đã bị bỏ hoang từ lâu.
Toàn bộ khu chung cư không có sức sống, nơi nào cũng có cảm giác âm u, không ngờ còn có người dám ở nơi này.
Ninh Mông nhanh chóng dừng xe trước sân trước tòa nhà số 3 khu 1.
Cao Thiến cởi dây an toàn, đi tới trước cửa xe, cô ấy vừa định mở cửa xe xuống xe thì bị Lục Trác ngăn lại: “Tạm thời đừng xuống vội.”
“Sao vậy?”
Ánh mắt Lục Trác nhìn chằm chằm vào trong nhà: “Em ngửi thấy mùi zombie.”
Cao Thiến cười nhạo nói: "Cậu em bớt chém gió đi, mùi zombie ở đâu ra, vừa nãy đã nói chuyện với đối phương là không có gì rồi mà.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin