Lục Trác nói: "Tôi chỉ muốn cố gắng thêm một lần vì mẹ mình, sức khỏe bà ấy không ổn như vậy mà tôi lại không phát hiện ra. Lần này coi như là một việc cuối cùng tôi làm cho bà ấy, nếu không cả đời này tôi sẽ không thể tha thứ cho bản thân…”
Ninh Mông không thể quyết định chuyện này, dù sao lực lượng hiện tại của cô không đủ để đảm đương nhiệm vụ, cô nhìn Cao Thiến với ánh mắt dò hỏi.
Cao Thiến kéo Ninh Mông qua một bên: "Cậu thật sự muốn giúp đỡ cậu ta hả? Mang thêm một người, còn là một đứa trẻ mười mấy tuổi, có thể làm gì? Hơn nữa thêm một người là thêm một miệng ăn, chúng ta còn phải nuôi cậu ta, thật không có lợi!”
Lục Trác vội vàng nói: "Các chị yên tâm, tôi có tiền vàng trong tài khoản, tôi có thể trả tiền ăn cơm. Nếu thực sự không được thì tôi có thể nhịn đói, mỗi ngày chỉ cần cho tôi một gói mì tôm là được.”
Người ta đã nói vậy rồi, Cao Thiến cũng không muốn quá máu lạnh, quay đầu nhìn cậu ấy: “Được rồi, chúng tôi có thể dẫn cậu theo, nhưng tôi chỉ có thể lo cho sự an toàn của Ninh Mông, cậu phải tự phụ trách mạng sống của mình. Nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm."
Lục Trác nói: "Các chị yên tâm, tôi có thể bảo vệ các chị.”
Thiếu niên đứng thẳng lưng, thề phải dùng thân thể gầy yếu của mình gánh vác vận mệnh bi thảm.
Sau khi hai người rời đi, Lục Trác đổ cháo thịt vào một cái bát, cháo đã hơi nguội đi. Cậu ấy cho bát vào lò vi sóng trong phòng cấp cứu hâm nóng, cháo lại bốc khói nghi ngút, còn tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Lục Trác chịu đựng sự hấp dẫn của cháo thịt, không nỡ đυ.ng vào một miếng, cậu ấy bưng bát cháo và cà chua trộn đường đi vào phòng bệnh.
Người phụ nữ yếu ớt trên giường lúc này đã tỉnh lại, bà ấy nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn người tới. Thấy là con trai mình tới, bà ấy nở nụ cười yêu thương.
“Trác Nhi, con ăn miếng socola ban nãy đi, bác sĩ không cho mẹ ăn cái đó.”
Lục Trác gật đầu: “Vâng, để lát nữa con ăn mẹ ạ. Con tìm được ít đồ ăn cho mẹ, mẹ mau ăn nhân lúc còn nóng nhé.”
Châu Duyệt không ngờ vậy mà con trai lại tìm được đồ ăn, sau khi cậu ấy đến gần, bà ấy mới thấy là một bát cháo và một bát cà chua.
“Trời… Con tìm được ở đâu vậy?”
“Mẹ yên tâm đi, chúng ta đã vào khu cách ly rồi, ở đây có thể dùng tiền mua đồ ăn. Món này là cơm tối do hai chị gái đã đưa chúng ta đến khu cách ly đặc biệt làm cho mẹ đấy.” Lục Trác nói xong, bưng cháo thịt ngồi ở trước giường bệnh của mẹ, cậu ấy múc một thìa thổi thổi, sau đó đưa thìa cháo này tới trước mặt mẹ.
Châu Duyệt không nỡ ăn: "Con à, mẹ không có khẩu vị, hay là con ăn đi."
"Mẹ, con vừa mới ăn ở ngoài rồi, đây là đồ ăn thừa."
“Nhưng… nhưng mẹ không ăn được hết nhiều như vậy.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin