Ninh Mông vừa lái xe vừa đổi hai mươi điểm lấy đường và muối rồi nói với Cao Thiến: "Tủ lạnh trong bếp có đường và muối, cậu vào lấy giúp tớ một ít ra pha nước cho bác ấy uống xem có tốt lên được không."
Cao Thiến lập tức làm theo, cô ấy pha đường và muối với nước ấm rồi bưng ra cho chàng trai múc từng thìa nhỏ bón cho mẹ đến khi hết bát nước.
Một lát sau, người phụ nữ thực sự tỉnh lại, bà ấy giàn giụa nước mắt nhìn con trai: "Trác Nhi, khổ cho con quá, tại mẹ làm liên lụy đến con..."
Chàng trai cũng đỏ mắt ôm chầm lấy mẹ: "Mẹ, có người tới cứu chúng ta rồi, mẹ nhất định phải chịu đựng được đấy.
Cao Thiến nhét một thanh sôcôla vào tay người phụ nữ: "Khi nào bác cảm thấy đỡ hơn thì ăn thanh socola này đi, đủ cho bác chống được đến khi về khu cách ly đấy."
Người phụ nữ nhìn về phía Cao Thiến rồi lại nhìn Ninh Mông đang lái xe.
"Các cô đều là người tốt! Trác Nhi, con nhất định phải báo đáp bọn họ đấy."
Chàng trai trịnh trọng gật đầu, hứa hẹn: "Mẹ, con nhất định sẽ làm thế."
Nói xong lại lấy điện thoại ra hỏi: "Có thể thêm thông tin liên lạc của hai chị không ạ? Sau này em nhất định sẽ báo đáp."
Cao Thiến và Ninh Mông chẳng cần bọn họ báo đáp cái gì, chỉ muốn nhanh chóng đưa người về khu cách ly để hoàn thành nhiệm vụ nên tất nhiên không thêm cách liên lạc.
Nhà xe nhanh chóng lái vào cổng khu cách ly, lúc sắp về đến nơi Cao Thiến đã liên hệ với trạm cứu trợ trong khu cách ly, may mà hôn nay còn có tiêu chuẩn cứu trợ nên được ở lại đây trong vòng bảy mươi hai giờ. Hết thời gian, bất luận có chữa khỏi hay không bọn họ cũng phải rời khỏi đây.
Nhìn người phụ nữ được nhân viên trạm cứu trợ đưa vào phòng cấp cứu, Cao Thiến thở phào nhẹ nhõm: "Không phải nói chứ, hôm nay thuận lợi thật đấy. Tớ hấp hành nhiệm vụ nhiều như vậy còn chưa có lần nào cứu người suôn sẻ như vậy."
Ninh Mông: "Hôm nay may mà có cậu, nói đi, tối nay muốn ăn gì nào?"
"Ha ha, cậu nói cứ như thích ăn cái gì cũng có ấy, tớ ăn gì cũng được mà." Cao Thiến cảm thấy Ninh Mông nói chuyện quá mạnh mẽ, cứ như cô ấy muốn ăn cái gì thì sẽ có cái đó.
"Không sao, cậu cứ nói đi, nhỡ tớ có thì sao."
"Để xem nào, hay chúng ta đi tìm đội phó lĩnh thưởng đi."
Ninh Mông lái xe về trụ sở trước rồi theo Cao Thiến đi tìm đội phó Đằng.
Đang đi trong chợ đêm, Cao Thiến chợt nhớ trong tủ có đường trắng nên đột nhiên thấy thèm.
"Haizz... Giờ có cà chua đóng hộp thì tốt, mấy năm rồi tớ chưa được ăn cà chua dầm đường…”
—
Đây là lần đầu tiên Ninh Mông hoàn thành nhiệm vụ cùng đội cứu viện, cô rất tò mò không biết có thể nhận được phần thưởng gì.
Lúc hai người đến chợ đêm, Đằng Nghiêu đã bày quầy hàng ra, các đội viên khác cũng đang nhận đồ, thấy bọn họ đến, Đằng Nghiêu hỏi: "Vừa nãy hai người đi đâu vậy? Sao lại tụt lại phía sau?"
Cao Thiến đáp: "Không có gì, tiện đường mang hai người bình thường về thôi."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin