Một đoạn ký ức ùa vào trong đầu Ninh Mông, cô nở nụ cười trào phúng.
"Thật trùng hợp, thật ra tôi cũng có người quen ở đây..."
—
Cao Thiến kinh hỉ hỏi: "Thật sao? Ninh Mông, nếu có người quen thì bây giờ cô liên lạc với bọn họ đi, nhờ bọn họ gửi cho ít vật tư ra, tôi có thể đổi bằng đồng vàng. Mua vật tư ở đây dễ hơn trong khu cách ly nhiều."
Càng nhiều mảnh ký ức tràn vào tâm trí Ninh Mông.
Cái đêm bốn năm trước, khi cha nguyên chủ Ninh Siêu nghe tin chính phủ mở cửa một số nơi trú ẩn, chỉ cần là người lúc trước có nhà ở trong khu an toàn đều có cơ hội xin.
Lúc đó nguyên chủ đang bị bệnh, cô bị bệnh rất nặng, chỉ biết là cha mang một phần giấy tờ tới cho cô ký tên. Hôm đó cô không có sức lực đọc nội dung viết trên đó nên đã ký thẳng luôn.
"Mông Mông, bây giờ con đang bị bệnh không thể đến khu an toàn được nên mọi người sẽ đi trước, trong nhà còn ít mì ăn liền, chờ bao giờ con khỏi bệnh rồi chúng ta sẽ tới đón con." Trước khi đi mẹ đã nói rất chắc chắn với cô như thế.
Tất cả những gì xảy ra tiếp theo đã giáng một đòn cực mạnh vào nguyên chủ.
Cha mẹ đã bỏ rơi cô ấy và chuyển thẳng đến khu an toàn số hai ba, từ đó bặt vô âm tín.
Đến khi nguyên chủ đỡ bệnh muốn liên lạc với người nhà mới phát hiện không gọi được điện thoại cho họ, Wechat cũng không trả lời, sau đó cô ấy đã bị đá ra khỏi nhóm chat gia đình.
Lúc này, Ninh Mông đang lái xe theo đoàn vào trong cổng khu an toàn, ánh mặt trời xuyên qua hàng rào chiếu lên gương mặt cô nhưng lại không chiếu được vào lòng cô.
Cô không biết tâm trạng của nguyên chủ thế nào lúc ra đi, giờ phút này, dường như cô cảm nhận được sự lạnh lẽo, cô đơn khi bị người nhà ruồng bỏ.
Đứng trước đề nghị của Cao Thiến, Ninh Mông cụp mắt, cười nói: "Không cần, bọn họ nghĩ tôi đã chết rồi, bây giờ tôi mà liên lạc chẳng khác gì xác chết vùng dậy."
Nghe vậy, Cao Thiến choáng váng, không ngờ cô gái bé nhỏ này lại bi thảm như vậy.
Ngoài mặt cô luôn nở nụ cười thản nhiên nhưng không biết trong lòng đang thương tâm khổ sở thế nào đâu.
Cao Thiến không đành lòng, vội nói: "Không sao đâu, đã thế thì coi như không có người nhà đi, tớ cũng không có người nhà nhưng chẳng phải tớ vẫn đang sống rất tốt sao? Chúng ta là đồng đội, sau này tớ sẽ chăm sóc cậu."
Nụ cười chua xót trên môi Ninh Mông từ từ bị sự ấm áp chiếm lĩnh.
Đúng vậy, cô không giống nguyên chủ, cô có hệ thống khách sạn, còn gặp được đồng đội tốt, cô tốt hơn cô ấy rất nhiều.
Đoàn xe đi đến một nhà kho nằm ngoài khu trú ẩn, các công nhân được đào tạo bài bản tiến hành bốc dỡ hàng, sau khi dỡ hàng xong. Nhiệm vụ đã hoàn thành.
Ninh Mông thấy thanh Nhiệm Vụ trong thẻ thông hành của cô cũng biểu thị đã hoàn thành.
Đằng Nghiêu nói trong bộ đàm: "Nhiệm vụ đã hoàn thành, sau khi trở lại khu cách ly có thể tìm tôi hoặc đội trưởng nhận phần thưởng. Bây giờ giải tán ngay tại chỗ, mọi người có thể trở về cùng tôi hoặc tự về."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin