Chương 23
Lâu Nguyễn vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần, chúng ta vẫn nên về nhà gặp ông nội của anh đi, tôi không muốn chụp.”
Mà Tạ Yến Lễ đã nhanh chóng mở danh bạ, gọi điện thoại cho người nào đó, xương ngón tay trái thon dài xinh đẹp của anh đặt trên vô lăng, nhìn đôi vợ chồng nhỏ bên ngoài đang vui vẻ chụp ảnh, ngữ điệu lười biếng mê hoặc người khác: "Tôi muốn chụp.”
Lâu Nguyễn mở to hai mắt, cô ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn được ông trời chiếu cố này, cô cố gắng tìm ra một tia không kiên nhẫn trên mặt anh.
Nhưng cô không tìm thấy gì cả.
Anh hình như rất muốn chụp ảnh…
Điện thoại đã kết nối, Tạ Yến Lễ tựa lưng vào ghế, lười biếng nói: "Giúp tôi tìm một nhϊếp ảnh gia, đến cục dân chính ở phía đông thành phố.”
"Chụp ảnh kỷ niệm giấy chứng nhận kết hôn cho tôi và vợ tôi.”
“Ừ, chúng tôi đang chờ ở bãi đậu xe."
Tạ Yến Lễ quay đầu lại, ánh mắt anh dừng trên người của Lâu Nguyễn: "Cô ấy không có, mang một cái tới đây đi.”
Lâu Nguyễn có chút hoảng hốt, ngơ ngác hỏi: "Mang theo cái gì?"
Tạ Yến Lễ rũ mắt nhìn cô, động tác lười biếng nâng ngón tay thon dài lên, chỉ về phía đôi vợ chồng mới cưới đang chụp ảnh bên ngoài, anh không chút để ý nói: "Đồ che mặt.”
-
Bởi vì bọn họ phải chờ nhϊếp ảnh gia tới, cho nên Tạ Yến Lễ lái xe trở lại bãi đậu xe gần đó.
Chờ nhϊếp ảnh gia đến, anh cúi người mở cuốn sổ màu đỏ vẫn còn hơi ấm ra, lấy điện thoại ra chụp một tấm.
Lâu Nguyễn ngồi bên cạnh yên lặng nhìn anh, cô cho rằng loại người như Tạ Yến Lễ sẽ không làm những chuyện này.
Đặc biệt, còn trong trường hợp họ không thân thiết, họ chỉ đơn giản để vượt qua cuộc khủng hoảng nên mới kết hôn.
Tạ Yến Lễ mở wechat, tùy tiện đăng tấm ảnh vô nhóm gia tộc đã thảo luận cả buổi sáng rằng rốt cuộc anh có đối tượng hay không, anh lười biếng đánh chữ:
[Kết hôn.]
Tương thân tương ái một nhà:
【?】
【????】
【 Tạ Yến Lễ, anh bị trộm acc sao?】
......
Tạ Yến Lễ liếc mắt một cái, anh lười biếng dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn qua Lâu Nguyễn, yết hầu xinh đẹp khẽ lăn: "Có chuyện gì?"
Lâu Nguyễn lắc đầu, cẩn thận nói” "Không có gì.”
Tạ Yến Lễ nghiêng đầu nhìn cô: "Em cảm thấy tôi sẽ không làm loại chuyện này?"
Lâu Nguyễn cầm giấy chứng nhận kết hôn, giống như bị chấn động một chút, trong ánh mắt tràn ngập câu hỏi làm sao anh biết được.
Anh lười biếng dựa vào ghế, âm cuối kéo dài, không tập trung, giống như đang trêu chọc cô: "Tôi không chỉ chụp ảnh cưới, còn gửi ảnh cho bạn bè, còn có thể đăng lên vòng bạn bè."
Anh cũng sẽ đăng weibo.
Nhưng anh không nói ra điều đó.
Lâu Nguyễn không biết mình nói gì, cô chỉ cười một chút, nâng bàn tay tái nhợt của mình lên cầm điện thoại nói: "Vậy snh có muốn chụp chung một tấm ảnh không?"
Dù sao đêm qua đã xảy ra chuyện như vậy, cũng không biết có bị người ta chụp ảnh hay không, việc đăng giấy chứng nhận kết hôn lên vòng bạn bè trước là một hành động tốt.
Tạ Yến Lễ nhìn cô chằm chằm hai giây, rũ mi đen xuống, ánh mắt dừng lại trên giấy chứng nhận kết hôn mà cô đang cầm trên tay, lười biếng gật đầu, anh giống như có chút khó xử: "Vậy thì cùng nhau chụp một tấm đi.”
Nói xong, anh cũng không chạm vào quyển sổ trên tay của Lâu Nguyễn, mà là mở quyển sổ trên tay của mình ra, trực tiếp đem nó tiến lại gần.
Ngón tay thon dài của người đàn ông di chuyển cực kỳ hoàn hảo, giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ dưới bàn tay của nhà điêu khắc.
Anh rũ mắt xuống, lấy điện thoại di động ra, nhắm vào tay của hai người, chụp ảnh.
Trong nháy mắt anh thu tay lại, đôi môi mỏng manh của Tạ Yến Lễ nhẹ nhàng cong lên, anh khép giấy chứng nhận kết hôn lại nhẹ nhàng đặt nó sang một bên.
Lâu Nguyễn nhìn thấy anh chụp xong, khép giấy đăng ký kết hôn lại rồi bỏ nó vào trong túi cất đi.
Tạ Yến Lễ lười biếng mở wechat, mở qua vòng tròn bạn bè, đăng nó lên đó là bài đăng đầu tiên trong cuộc đời anh.
[Kết hôn.] [Hình ảnh]
Lâu Nguyễn nhìn thấy khóe môi anh cong cong, nghiêng đầu nhẹ nhàng nói: "Hình như tôi chưa có thông tin liên lạc của anh, vậy chúng ta thêm wechat đi..."
Nói xong, cô cũng không đợi Tạ Yến Lễ mở miệng, cô lập tức mở mã QR ra, ánh mắt chân thành chờ đợi Tạ Yến Lễ đưa điện thoại di động tới, bọn họ kết bạn với nhau.
Tạ Yến Lễ thật sự rất dễ nói chuyện, anh mở mã QR ra, tiện tay đưa điện thoại di động tới.
Lâu Nguyễn cẩn thận nâng điện thoại lên, nhắm ngay màn hình điện thoại di động của anh quét một chút, sau khi điện thoại phát ra tiếng "bíp", cô thu tay lại.
Sau đó, cô nhìn màn hình điện thoại đờ đẫn vài giây, giống như có chút ngỡ ngàng: "... Chúng ta đã là bạn rồi, chúng ta kết bạn với nhau từ khi nào vậy.”
Tạ Yến Lễ hơi ngước mắt lên: "À, đã là bạn rồi sao, vậy em gửi tin nhắn cho tôi, tôi không biết em là ai.”
"Có lẽ đã được thêm vào ở trường khi có hoạt động gì đó..." Lâu Nguyễn không nghĩ nhiều, mở tin nhắn gửi một dấu chấm tròn cho Tạ Yến Lễ.
Tạ Yến Lễ bên kia rất nhanh lập tức nhận được tin nhắn.
Anh rũ mắt xuống, mở avatar hình mèo con có dấu chấm đỏ kia ra, anh nhìn chằm chằm dấu chấm kia vài giây, sau đó bấm vào thêm ghi chú.
[Bà Tạ.】
Lâu Nguyễn ngồi ở một bên, cô cúi đầu, cũng ghi chú Tạ Yến Lễ: [Tạ Yến Lễ]
Sau khi ghi chú xong, cô mới bấm vào vòng tròn bạn bè.
Quả nhiên Tạ Yến Lễ đã đăng lên vòng bạn bè, chỉ có hai chữ đơn giản: Kết hôn.
Cô nhìn hai giây, vẫn đưa tay nhấn cho anh một lượt like.
Sau khi cô like xong, cô yên lặng nghiêng người, ngồi thẳng hơn một chút, mở vòng tròn bạn bè của Tạ Yến Lễ ra.
Không biết vì sao, Lâu Nguyễn cảm thấy mình giống như đang làm chuyện xấu gì đó, khoảnh khắc cô nhấp vào vòng bạn bè của anh tâm tình cô vô cùng bí ẩn.
Giống như đang theo dõi một cái gì đó vậy.
Nhưng khi cô bấm vào thì hoàn toàn mất đi cảm giác đó.
Vòng tròn bạn bè của Tạ Yến Lễ rất sạch sẽ, ngoại trừ "kết hôn" vừa mới đăng lên ngoài ra không có gì cả.
Cũng đúng, ông chủ ngày ngày có rất nhiều chuyện phải làm, làm gì có thời gian đăng lên vòng bạn bè.
Vòng tròn bạn bè như vậy rất phù hợp với tính cách của anh.
Sau khi tham quan vòng tròn bạn bè trống rỗng của anh, Lâu Nguyễn nhìn qua avatar của anh.
Avatar là màu đen tinh khiết, không có gì.
Và biệt danh WeChat của anh còn đơn giản hơn, chỉ có một dấu chấm.
Phong cách này... Rất Tạ Yến Lễ.
Hoàn toàn chính là Tạ Yến Lễ trong lòng cô.
Lâu Nguyễn nhìn một hồi lâu mới phát hiện Tạ Yến Lễ đang nhìn cô, ngón tay trắng nõn dừng lại trên nút tròn bên cạnh của điện thoại di động, yên lặng tắt máy, cô nâng mắt lên cười với anh một chút: "Thật không nghĩ tới trước kia chúng ta đã kết bạn với nhau, thật trùng hợp.”
Tạ Yến Lễ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước nói: "Cùng một trường trung học, cùng một trường đại học, có wechat của nhau cũng không có gì kỳ lạ.”
Lâu Nguyễn: "…Ha ha.”
Ngón tay cô cầm điện thoại hơi siết chặt, kỳ thật cô vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
Mặc dù bọn họ cùng một trường trung học và một trường đại học, nhưng rõ ràng bọn họ giống như hai người trên thế giới.
Nhưng người của hai thế giới lại có phương thức liên lạc của nhau, sao có thể không tính là kỳ lạ chứ.
Có lẽ là nụ cười của cô quá khô khan, Tạ Yến Lễ nhìn qua, đôi mắt đen nhánh lấp lánh kia bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt có chút oán giận.
Lâu Nguyễn không biết có phải mình nhìn lầm hay không, cô nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ừmm." Tạ Yến Lễ lười biếng quay đầu, giống như không có gì cả, thuận miệng hỏi: "Em không đăng lên vòng bạn bè của mình sao?"