Chương 14
"Đúng không." Anh nhìn cô, đôi môi mỏng tràn ngập nét cười: "Nhuyễn Nhuyễn?"
Lâu Nguyễn không xác định được anh đang nói "Nguyễn" hay "Nhuyễn Nhuyễn".
Nhuyễn Nhuyễn là tên thật của cô, nghe ba nuôi cô nói, ông cảm thấy cái tên Lâu Nhuyễn không tốt nên sau đó đổi thành Lâu Nguyễn, Nhuyễn Nhuyễn trở thành biệt danh của cô.
Lâu Nguyễn không phát hiện ra, khi giọng nói trong trẻo của anh cuốn vào ốc tai cô, cô có cảm giác da đầu của mình bị quyến rũ tê dại.
Nhìn theo ánh mắt này, cô có thể nhìn thấy yết hầu đang khẽ lăn của anh.
Nơi đó hằn rõ dấu răng của cô.
Cô hơi lùi về phía sau, gương mặt trắng nõn mềm mại hiện ra một lớp phấn mỏng, cô cúi đầu, thanh âm nhu thuận: "...Ừm."
-
Sau khi tiễn Từ Húc Trạch đi, Lâu Nguyễn một lần nữa ngồi lên ghế phụ của chiếc Cullinan.
Người tài xế không biết đã rời đi từ khi nào, thay vào đó người lái xe là Tạ Yến Lễ.
Anh cởi chiếc áo vest tinh xảo của mình ra tiện tay đặt ở ghế sau.
Cổ tay áo sơ mi trắng như tuyết không cài nút, chải đến khuỷu tay, da anh trắng lạnh, gân xanh gợi cảm hơi nổi lên.
Ánh mắt của Lâu Nguyễn cuối cùng cũng dừng lại trên chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay anh.
Cô nhận ra chiếc đồng hồ này.
Buổi sáng lúc anh cởi nó đặt lên bàn, cô không nhìn kỹ, bây giờ cô đã hoàn toàn nhận ra nó.
Đây là chiếc đồng hồ mà Chu Việt Thiêm từng rất muốn có, nó được làm từ bàn tay của một nghệ nhân nổi tiếng của Ý, trên thế giới chỉ có một chiếc này.
Năm thứ hai đại học, cô chọn chiếc đồng hồ này, muốn mua nó làm quà sinh nhật cho Chu Việt Thêm.
Sau đó cô đến Ý mới biết đồng hồ đã bị người khác mua, ông lão biết cô muốn tặng nó cho người mình thích làm quà sinh nhật, nên đã để lại số điện thoại của người mua cho cô, nói đối phương cũng là người Trung Quốc, có lẽ đối phương có thể từ bỏ món đồ này.
Tờ giấy ghi số điện thoại của đối phương cô vẫn còn để ở nhà, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn không gọi.
Không ngờ chiếc đồng hồ này lại nằm trên tay Tạ Yến Lễ.
Có lẽ là ánh mắt của cô quá mức thẳng thắn, Tạ Yến Lễ rũ mắt nhìn qua chiếc đồng hồ trên cổ tay: "Thích sao?"
Lâu Nguyễn vội vàng lắc đầu, quay đầu ngồi xuống ghế phụ: "Không có, chỉ là cảm thấy hình như đã nhìn thấy trên tạp chí."
"Tạp chí?" Tạ Yến Lễ gật đầu, anh tiện tay thắt dây an toàn: "Quả thật đã từng xuất hiện trên tạp chí trong nước."
Ông lão tạo ra chiếc đồng hồ này đặt tên cho nó là Coisíní, có nghĩa là trái tim đập thình thịnh.
Khi nhìn thấy nó ở Ý, ban đầu anh không định mua, nhưng sau đó anh nghe mọi người nói về cái tên của nó, anh đã mua nó hai giờ trước khi về nhà.
Tạ Yến Lễ khởi động xe, chậm rãi nói: "Đây là đồng hồ nam, phụ nữ đeo nó không đẹp lắm, nhưng nếu Tạ phu nhân thích, tôi có thể tháo xuống cho em."
"… Không phải, anh đeo nó trông rất đẹp." Lâu Nguyễn vẫn chưa thích ứng được tiếng Tạ phu nhân này cô vội vàng nói.
Tạ Yến Lễ hai tay dừng trên vô lăng, anh nhìn con đường phía trước nhếch môi: "À, thì ra không phải thích nó, mà là thích tôi đeo nó sao."
Lâu Nguyễn: "..."
Cuối cùng cô không thể chịu đựng được, quay đầu nhìn anh.
Người lái xe thoải mái vươn tay phải ra, hoàn mỹ thể hiện chiếc đồng hồ trên cổ tay trắng lạnh.
Lâu Nguyễn: "… Tạ Yến Lễ."
Tạ Yến Lễ một tay xoay vô lăng, thờ ơ nhìn con đường phía trước, giọng nói có chút không tập trung: "Ừ?"
Lâu Nguyễn chớp chớp mắt: "Em trai tôi không còn ở đây nữa."
Từ Húc Trạch đã xuống xe, không cần phải duy trì bộ dạng yêu thầm cô mười năm nữa.
Dừng một chút, cô khen anh: "Vừa rồi anh diễn rất giống thật, suýt chút nữa tôi cũng tin."
"Diễn?"
"Đúng vậy." Lâu Nguyễn vươn tay, giơ ngón tay cái về phía anh: "Thật không hổ danh là thiên tài, ở phương diện diễn xuất anh cũng rất có thiên phú!"