Chương 4
Lâu Nguyễn nghe được câu này của anh đầu óc cô choáng váng, cô đỡ lấy cái gối ôm lớn trong tay, cảm thấy nhất định đêm qua bản thân đã uống quá nhiều.
Uống quá nhiều rượu không được, sẽ xuất hiện ảo giác.
Cô có thể nghe được Tạ Yến Lễ nói những lời như vậy, nhất định là cô đã đọc tiểu thuyết quá nhiều.
Bởi vì đêm qua cô nghe Chu Việt Thiêm nói như vậy, cho nên tự mình nhập vào nữ chủ trong tiểu thuyết, ảo tưởng chính mình bị chướng mắt sau đó cùng một thiên chi kiêu tử đẹp trai nhiều tiền kết hôn, cuối cùng đánh vào mặt Chu Việt Thiêm, đạt đến đỉnh cao của nhân sinh...
Uống quá nhiều rồi, sau này cô vẫn nên uống ít hơn.
Lâu Nguyễn nghiêm túc giơ tay lên, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của mình, có ý muốn cho bản thân tỉnh táo lại.
Gả cho Tạ Yến Lễ không biết là giấc mơ của bao nhiêu người, cô rõ ràng là đang nằm mơ.
Bây giờ cô cần phải đi rửa mặt cho tỉnh táo.
Người đàn ông tựa vào bên kia dừng lại, xương bàn tay gầy gò rơi xuống, anh rũ lông mi đen xuống, không nhanh không chậm sửa sang lại đồng hồ: "Về phần phúc lợi của Lâu tiểu thư..."
Ngón tay trắng nõn của anh đang cài đồng hồ trên tay dừng lại, giọng nói của người đàn ông từ tính dễ nghe: "Sau khi ly hôn, tôi có thể chia cho cô một nửa tài sản."
Lâu Nguyễn vừa mới xốc chăn lên muốn xuống giường, nghe được lời này của anh, cô sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên giường ngã xuống đất.
Ngược lại Tạ Yến Lễ bình tĩnh như thường, anh tiện tay tháo chiếc đồng hồ do thợ thủ công nổi tiếng người Ý tỉ mỉ chế tạo, rũ mắt đặt trên bàn gỗ, thanh âm chậm rãi nói: "Vòng luẩn quẩn của chúng ta, đều là thông gia."
"Nếu Lâu tiểu thư cũng muốn kết hôn, vậy tôi..." Anh dừng một chút, l*иg ngực phát ra tiếng cười khẽ: "Hẳn là lựa chọn tốt nhất của cô."
Lâu Nguyễn dừng động tác, bỗng nhiên nghĩ đến lời nói của Chu Việt Thiêm trong buổi dạ tiệc tối hôm qua.
【Con gái nuôi mà thôi, đối với gia tộc như chúng ta mà nói, vẫn là môn đăng hộ đối. 】
Ba nuôi và mẹ nuôi của cô là thông gia, ba mẹ của Chu Việt Thiêm cũng là thông gia, cái vòng tròn này, quả thật đều là thông gia.
Đều là, môn đăng hộ đối.
Lâu Nguyễn rũ mắt xuống, mái tóc đen dày đặc che đi hai má của cô, chỉ lộ ra nửa cằm trắng nõn, cô như có điều suy nghĩ gật đầu: "Đúng vậy."
Nếu như kết hôn, Tạ Yến Lễ đích thật là lựa chọn tốt nhất.
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô nắm chặt góc chăn trắng như tuyết, thế nhưng, anh là Tạ Yến Lễ.
Nếu như kết hôn, cô hẳn không phải là lựa chọn tốt nhất của anh.
Dù sao, cô chỉ là con gái nuôi của nhà họ Từ.
Cho dù không phải con nuôi, là con gái ruột của nhà họ Từ, vậy cũng kém không ít.
Thật sự không tính là môn đăng hộ đối.
"Lâu tiểu thư có thể cân nhắc." Tạ Yến Lễ nhấc mí mắt lên, rốt cục nhìn lại, thần sắc anh nhàn hạ bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Lâu Nguyễn rũ mắt, lời nói của Chu Việt Thiêm trong bữa tiệc tối hôm qua cứ lặp đi lặp lại bên tai cô.
Lời nói của anh ta giống như một con dao, những năm gần đây, con dao kia vẫn treo trên đỉnh đầu cô.
Mà đêm qua, nó hoàn toàn đã rơi xuống.
Tạ Yến Lễ dựa người vào đó nhìn cô vài giây, mi mắt rũ xuống, cúi đầu cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì: "Ăn sáng trước đi."
Nói xong anh lập tức đứng thẳng người lên, động tác giống như muốn đi.
Lúc anh nghiêng mặt định rời đi, cảm xúc của Lâu Nguyễn như cỏ gai lộn xộn bao phủ lấy cô giống như bị chặt đứt, cô bỗng dưng ngẩng đầu lên: "Tạ Yến Lễ!"
Anh chuẩn bị xoay người động tác bất giác dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Đôi mắt đen trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn cô, anh nhếch môi nở nụ cười, yết hầu in dấu hồng ngân khẽ lăn, giọng nói vẫn lười biếng dễ nghe như trước: "Xem ra Lâu tiểu thư đã suy nghĩ kỹ rồi."
Giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh.
Lâu Nguyễn trầm giọng, ánh mắt từ yết hầu di chuyển đến chiếc cằm lạnh lẽo của đối phương, thanh âm nhẹ nhàng hỏi: "Kết hôn với tôi, anh có chịu thiệt không?"
Tạ Yến Lễ khẽ nhíu mày: "Chịu thiệt?"
Ánh mắt của Lâu Nguyễn dừng trên mặt anh, giống như không nhìn anh, ánh mắt cô trống rỗng không tập trung, ngón tay túm lấy váy của mình, buồn bực nói: "Dù sao chúng ta cũng không môn đăng hộ đối."