Lưu Luyến Si Mê Người

Chương 23: Ghen (2)

Hứa Đông Nhược và Vương Tử Hàng hẹn gặp nhau vào thứ bảy, tối thứ năm Vương Tử Hàng gọi điện cho Hứa Đông Nhược, lúc đó Hứa Đông Nhược đang ăn tối cùng Trịnh Bất Phàm.

Hai người ăn thịt nướng, trên một quầy hàng ven đường ít người biết đến. Hứa Đông Nhược hôm nay được nghỉ ngơi nên mặc đồ thoải mái, Trịnh Bất Phàm mặc áo vest đi giày da, dáng vẻ đứng đắn, nhã nhặn không hợp với bầu không khí đông vui của quầy thịt nướng, khiến người qua đường ồn ào nhìn lại.

Nhưng cũng không thể trách hắn. Hôm nay trước khi tan làm hắn đã gọi điện cho Hứa Đông Nhược, hỏi cô muốn ăn gì, tan làm sẽ trở về làm cho cô. Nhưng câu trả lời của Hứa Đông Nhược lại là:

"Hai chúng ta ra ngoài ăn thịt nướng đi, em đã lâu chưa đi chơi. ”

Trịnh Bất Phàm cũng không thích ăn thịt nướng, nhưng chỉ cần cô muốn, anh sẽ đi cùng cô, cho nên không chút suy nghĩ liền đáp ứng.

Quán nướng này vẫn sử dụng hình thức tự phục vụ, trên mỗi chiếc bàn đều có một lò than hồng nhỏ, lò than được che bằng lưới sắt. Khi nhân viên phục vụ mang lên các loại đồ nướng hoặc rau xà lách thì người ăn cần tự nướng nguyên liệu.

Bây giờ là mùa hè, thời tiết dần nóng lên, tuy rằng mặt trời đã lặn nhưng trong không khí vẫn còn hơi nóng.

Trong thời tiết này, ngồi ở ven đường ăn đồ nướng bên lò than, môi trường nóng bức này có thể so sánh với phòng tắm hơi, một thời gian ngắn trên người đã đổ đầy mồ hôi.

Lúc hai người ăn thịt nướng, phân công công việc rõ ràng, Trịnh Bất Phàm phụ trách nướng, Hứa Đông Nhược phụ trách ăn.

Lò than giống như một mặt trời nhỏ không ngừng tỏa nhiệt. Bởi vì quá nóng, Trịnh Bất Phàm cởϊ áσ vest ra, đặt trên chiếc ghế bên cạnh, lại cởi hai khuy cổ áo và hai cổ tay áo sơ mi, xắn ống tay áo lên khuỷu tay. Hứa Đông Nhược không nóng như hắn, cô mặc một chiếc váy ngủ rồi ra ngoài, trong tay còn cầm một chiếc quạt tay, thảnh thơi mà vừa phe phẩy cây quạt vừa hào hứng chờ được ăn.

Hình ảnh này nhìn, cực kì giống bà chủ bắt nạt người làm.

Bên cạnh còn có mấy đôi vợ chồng trẻ, cơ bản là cùng một dáng vẻ - chồng nướng thịt đổ mồ hôi đầm đìa, vợ là bà chủ, không làm gì khác ngoài chờ ăn.

Chủ tiệm của quán nướng còn có một cô con gái, lớn lên trắng trẻo đáng yêu, dáng vẻ tầm bảy, tám tuổi, hiện tại đang nghỉ hè. Lễ Thất Tịch đang đến, chủ tiệm muốn mở rộng phạm vi quán nướng, cũng là muốn rèn luyện kĩ năng xã giao* của con gái mình, vì thế liền để con gái mình cầm bó hoa đến từng bàn bán.

(*) Xã giao: giao tiếp với xã hội

Cô bé cũng rất có mắt, đầu tiên chọn một nam một nữ nhìn qua trông giống một đôi để bán hoa.

Không lâu sau, cô bé đi đến chỗ của Hứa Đông Nhược và Trịnh Bất Phàm, giọng điệu ngọt ngào nói với Trịnh Bất Phàm:

"Chú, chú có muốn tặng chị gái này một bông hồng không?"

Chú và chị? Hứa Đông Nhược lập tức bật cười: "Ha ha ha ha ha."

Trịnh Bất Phàm dừng bàn tay đang nướng thịt lại, hít một hơi thật sâu, mặt không đổi sắc nhìn cô gái nhỏ:

"Vừa rồi em gọi anh là gì?"

Vẻ mặt hắn có chút lạnh lùng, cô bé có chút bị dọa sợ, không dám nói nữa, lập tức rụt đầu sau bó hoa, nhút nhát sợ sệt mà nhìn anh.

Hứa Đông Nhược lập tức lườm Trịnh Bất Phàm dạy dỗ:

“Anh hung dữ vậy làm gì!”

Giây tiếp theo sắc mặt cô thay đổi, vẻ mặt nhẹ nhàng nhìn cô gái nhỏ, dịu dàng ân cần nói với cô bé:

"Đừng để ý tới anh ấy, anh ấy lớn tuổi, tính tình lại không tốt. Chúng ta còn trẻ thì nên nhường nhịn anh ấy một chút, cái này gọi là kính già yêu trẻ."

Thật ra cô bé gọi Trịnh Bất Phàm là chú không phải vì hắn lớn tuổi mà là vì trông hắn trưởng thành, so với chị càng giống một người lớn, nhưng cô bé lại cảm giác chị nói rất đúng, vì thế gật gật đầu.

Trịnh Bất Phàm: "..."

Hứa Đông Nhược tiếp tục an ủi cô bé:

“Em bán bao nhiêu tiền một bó? Anh chị sẽ mua hết.”

Hai mắt cô bé sáng lên, kinh ngạc nhìn cô: "Thật sao?"

Hứa Đông Nhược bị chọc cười: “Đương nhiên là thật rồi.”

Cô chuyển ánh mắt về hướng Trịnh Bất Phàm, kiêu ngạo ra lệnh: “Anh trả tiền đi!”

Trịnh Bất Phàm bất đắc dĩ cười, vừa cầm điện thoại di động vừa cao giọng trả lời:

"Được, anh trả tiền. ”

Cô gái nhỏ rất vui vẻ, cũng không sợ chú hung dữ này, đem toàn bộ hoa hồng ôm trong tay đưa cho chị gái xinh đẹp, sau đó giơ tấm bảng treo trước ngực lên, mặt trước là mã thanh toán WeChat, mặt sau là Alipay.

"Một cành hoa một đồng, tổng cộng có hai mươi cành, hai mươi đồng. ”

Khi Trịnh Bất Phàm dùng Wechat quét mã QR để thanh toán, Hứa Đông Nhược cười hỏi cô bé:

"Em vất vả như vậy, thế bố em có trả tiền công cho em không?"

“Đương nhiên ạ!“ Cô bé đặc biệt tự hào, ưỡn ngực nói:

"Bố em nói số tiền bán hoa hồng mỗi ngày đều sẽ là tiền tiêu vặt của em. ”

Hứa Đông Nhược vô cùng cổ vũ.

"Oa, vậy chẳng phải là em sẽ phát tài sao? ”

Cô bé rất vui vẻ, đôi mắt cong lên, cười. Chờ Trịnh Bất Phàm thanh toán xong, cô bé vẫy vẫy tay với Hứa Đông Nhược, rất lễ phép nói.

"Tạm biệt chị~"

Hứa Đông Nhược cũng vẫy tay: “Tạm biệt~”

Cô gái nhỏ nhảy nhót mà rời đi.

Trịnh Bất Phàm thở dài, hơi cảm thấy không công bằng nói:

"Anh bỏ tiền ra mua hoa, em ấy chỉ nói lời tạm biệt với em. ”

Hứa Đông Nhược lườm anh một cái:

"Ai bảo anh vừa rồi hung dữ như vậy với người ta?”

Cô bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt, hắn cũng hung dữ với cô như vậy, nhiều năm như vậy thật sự là một chút cũng không thay đổi. Tức giận nói:

“Anh mà như vậy, về sau không thể sinh con gái, một chút cũng không dịu dàng.”

Trịnh Bất Phàm nhìn cô, hỏi lại:

“Anh còn không có vợ, ai sẽ sinh con gái cho anh?"

Hứa Đông Nhược:

"Là bởi vì anh quá hung dữ nên không ai muốn làm vợ anh!"

Trịnh Bất Phàm khẽ nhíu mày, buột miệng nói:

"Anh đối với em rất hung dữ sao?"

Hứa Đông Nhược ngạc nhiên, không hiểu lời này có ý gì, hay nói đúng hơn là cô hiểu ý nhưng lại lo lắng mình đang suy nghĩ lung tung - chẳng lẽ hắn muốn cưới cô làm vợ sao?

Cô không dám nói chuyện, hai má có chút nóng, sợ mình làm ầm lên.

Trịnh Bất Phàm cũng hậu tri hậu giác* nhận ra những lời này của mình có bao nhiêu thẳng thắn, nhưng mà cô im lặng không nói, hắn cũng không biết nên nói cái gì.

(*)hậu tri hậu giác: sau khi nghĩ lại mới nhận ra

Hai bên trầm mặc, không khí bỗng nhiên xấu hổ, bầu không khí náo nhiệt trên quầy thịt nướng cũng không hóa giải được loại xấu hổ này.

Sợ nhất là bầu không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, Hứa Đông Nhược lập tức chuyển đề tài khác.

"Em, em còn rất ghen tị cô bé kia. ”

Trịnh Bất Phàm thở phào nhẹ nhõm, theo lời cô hỏi.

"Ghen tị em ấy cái gì? ”

Hứa Đông Nhược:

"Ghen tị em ấy có tiền tiêu vặt, sau khi tốt nghiệp đại học em đã không biết tiền tiêu vặt là gì. ”

Trịnh Bất Phàm bị cô chọc cười, không nói gì, liền cầm lấy điện thoại di động.

Nửa phút sau, Hứa Động Nhược thấy màn hình di động sáng, là alipay hiện ra nhắc nhở số dư. Cô cầm lên nhìn liền ngơ ngác, Trịnh Bất Phàm chuyển cho cô hai vạn.

“Anh chuyển tiền cho em làm gì “

Cô nhìn hắn với vẻ mặt bối rối. Trịnh Bất Phàm cười trả lời.

"Tiền tiêu vặt tuần này của em. ”

Tuần này? Một tuần? Hai vạn?

Thật con mẹ nó giàu có.

Hứa Đông Nhược không biết nên bày ra biểu cảm gì, thậm chí không biết nên tiếp tục nói chuyện như thế nào.

Trịnh Bất Phàm lại bổ sung một câu:

"Đứa trẻ nhà người ta có thứ gì, đứa trẻ nhà chúng ta cũng phải có. ”

Giọng điệu của hắn trước sau như một ôn hòa cưng chiều, Hứa Đông Nhược thật sự có loại cảm giác mình chính là một đứa trẻ – đứa bé được hắn nâng niu trong lòng bàn tay.

Được rồi, sau này không bao giờ nói hắn hung dữ nữa.

Nhưng mà cô còn chưa cảm động bao lâu, trong không khí bỗng nhiên tràn ngập một cỗ mùi vị, lúc này hai người mới ý thức được trên bếp còn đang nướng thịt.

Đã lâu không lật, mặt kia đã thành than đen.

Hứa Đông Nhược đau lòng muốn chết, Trịnh Bất Phàm lập tức dùng kẹp nướng gắp miếng thịt cháy ra, lần nữa đặt miếng thịt mới lên, đồng thời an ủi con mèo nhỏ tham lam của nhà bọn họ:

"Sắp xong rồi, em đừng lo."

Hứa Đông Nhược thở dài: “Em sắp chết đói rồi."

Cô vừa dứt lời, di động vang lên. Màn hình hiện lên: Vương Tử Hàng.

Người này lại có chuyện gì.

Hứa Đông Nhược nhận điện thoại, vẻ bất đắc dĩ, chán ghét hỏi:

"Có chuyện gì không thể quay về nói sao? Gửi Wechat cũng được, nhưng phải gọi quốc tế? Cậu nhiều tiền thế à?"

“Tuổi cậu còn trẻ như vậy sao khó tính thế? Sẽ sớm già.”

Vương Tử Hàng trả lời

Quen biết nhau hơn mười năm, việc hai người xích mích với nhau đã trở thành chuyện bình thường.

Hứa Đông Nhược tức giận: "Cậu cút xéo cho tôi!”

Vương Tử Hàng:

“Được, như lời cậu nói, tôi đang ở cửa hàng miễn thuế ở sân bay, đang định giúp cậu mua sắm, nếu cậu bảo tôi rời đi…”

Hứa Đông Nhược nghe thấy hai chữ "cửa hàng miễn thuế" động lòng, vội vàng đổi lời:

"Đợi đã! Lùi lại!"

Vương Tử Hàng nở nụ cười, không nháo với cô nữa.

"Muốn thứ gì đó gửi wechat cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ gửi hóa đơn cho cậu."

Quen biết nhiều năm, Vương Tử Hàng đã sớm hiểu được tính tình và tính cách của Hứa Đông Nhược. Cô tuyệt đối không nhận bất cứ thứ gì anh ta đưa. Cho dù là Vương Tử Hàng giúp cô mua đồ, cô nhất định sẽ trả lại cho anh ta tiền, bằng không cô có thể trực tiếp ném đồ đạc. Cho nên nhiều năm như vậy, hai người bọn họ vẫn trong sạch, tuyệt đối không ghi nợ lung tung.

Tuy rằng Vương Tử Hàng không muốn cô đối với mình khách sáo như vậy, nhưng Vương Tử Hàng cũng biết đây là cách tốt nhất để hai người thân thiết với nhau, chỉ cần không ai nợ ai, thì mới có thể vĩnh viễn là bạn bè, bằng không họ thậm chí sẽ không là bạn bè.

“Ừm.“

Hứa Đông Nhược nói: “ Mười phút sau gửi cho cậu.”

Sau khi cúp máy, cô mở sổ ghi chép và bắt đầu ghi những gì cô cần Vương Tử Hàng mua.

Trịnh Bất Phàm thấy thế hỏi câu: “Ai điện thế?”

Hứa Đông Nhược không ngẩng đầu, vừa gõ chữ vừa trả lời:

"Của Vương Tử Hàng."

Tại sao lại là Vương Tử Hàng? Trịnh Bất Phàm sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, lạnh lùng hỏi:

"Vương Tử Hàng lại tìm em có chuyện gì?"

Hứa Đông Nhược:

"Cậu ấy ở cửa hàng miễn thuế, hỏi em có muốn mua gì không."

Không để anh mua cho, em đi mua của anh ta? Trịnh Bất Phàm tức giận, hít một hơi thật sâu, không chút nghi ngờ nói:

"Không cho anh ta mua cho em, ngày mai anh đưa em đi Bách Nhạc Thành mua. ”

Bách Nhạc Thành, thiên đường mua sắm xa xỉ lớn nhất và cao cấp nhất ở Thành phố Tây Phụ.

“Mua thay người khác mà rẻ?”

Hứa Đông Nhược khó hiểu.

“Bách Nhạc Thành đồ đắt như vậy!”

Trịnh Bất Phàm khẽ nhếch môi, hờ hững:

"Nhiều tiền, bỏng tay."

Hứa Đông Nhược: "..."

Người kiếm tiền công trong xã hội có cảm giác bị xúc phạm.

Hít sâu một hơi, cô trả lời.

"Nếu ngài thực sự cảm thấy rằng nhiều tiền đến bỏng tay là một vấn đề, thì để cho tôi giúp ngài giải quyết vấn đề nhỏ này. ”

Không ngờ nghe đến đây, Trịnh Bất Phàm nhếch khóe môi, gật đầu rất hài lòng, tâm trạng vui vẻ nói:

“Được.”

Hắn thật sự lấy ví ra đưa cho Hứa Đông Nhược, lời ít ý nhiều:

“Cầm lấy đi."

Ba chữ này nói ra dũng cảm lại bá đạo.

Trái tim Hứa Đông Nhược chợt run lên.

Ngay sau đó, Trịnh Bất Phàm lại bổ sung một câu:

"Mật khẩu thẻ ngân hàng đều là ngày sinh nhật của anh, thẻ đen không có giới hạn, muốn mua gì cũng được, thậm chí em có thể mua phi cơ riêng."

Hứa Đông Nhược ngẩn ra.

Cuối cùng, Trịnh Bất Phàm nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt hung hăng nói một câu.

"Không được tìm hắn mua giùm, bằng không anh không tha cho em.”

A, linh hồn ta có thể bị mua chuộc bởi một cái gì đó bẩn thỉu như tiền bạc sao? Xem ta là cái gì vậy?

Có tiền thì ghê gớm lắm sao? Có tiền là có thể mua được tôn nghiêm sao?

Hứa Đông Nhược hừ lạnh một tiếng, cười khinh thường, gằn từng chữ trả lời:

"Được, kim chủ ba ba.”