Lưu Luyến Si Mê Người

Chương 21: Rất vui được gặp bạn (5)

Theo thời gian trôi, người tới quảng trường càng ngày càng nhiều, chen chúc nhau như cá mòi đóng hộp, còn không thể xoay được người.

Ngay từ đầu là Hứa Đông Nhược kéo tay Trịnh Bất Phàm, sau lại biến thành Hứa Đông Nhược vòng chặt cánh tay Trịnh Bất Phàm, rồi thiếu chút nữa bị người đàn ông đi cạnh Trịnh Bất Phàm đẩy về phía trước.

Trịnh Bất Phàm vốn tính kéo cô lên đằng trước, như vậy có thể dùng hai tay che chở, bỗng liếc mắt nhìn thấy mấy đứa trẻ ngồi trên vai phụ huynh, thế là hắn liền ngồi xổm xuống, nói với Hứa Đông Nhược:

“Em ngồi lên đây đi.”

Hứa Đông Nhược ngẩn người:

“Chỗ nào?”

Trịnh Bất Phàm vỗ vỗ vai của mình:

“Ngồi trên vai anh nè.”

Chính xác mà nói, là ngồi trên cổ.

Hứa Đông Nhược ngượng ngùng:

“Em có còn là trẻ con đâu……”

“Ai nói em không còn là trẻ con?”

Trịnh Bất Phàm giọng điệu ôn nhu và chắc chắn:

“Ở nhà chúng ta em vĩnh viễn chỉ là cô bé con thôi.”

Hứa Đông Nhược trong lòng ấm áp, nhưng nàng vẫn có chút thẹn thùng:

“Nhiều người đang nhìn như vậy!”

Trịnh Bất Phàm:

“Đang đông nên anh mới cõng em, đừng có mà tưởng bở!”

Hắn thúc giục nói:

“Nhanh lên.”

Vương Dũng đứng bên cạnh nhìn một hồi, lé mắt nhìn Hứa Đông Nhược, đôi tay xoa xoa, giọng điệu sâu kín mà nói:

“Cậu không ngồi tôi ngồi nha.”

Trịnh Bất Phàm:

“Đậu xanh, cậu dám!”

Hứa Đông Nhược sợ Vương Dũng chiếm trước tiên cơ, nhanh nâng cô lên. Chờ cô ngồi ổn định, Trịnh Bất Phàm ôm cẳng chân cô từ từ đứng lên.

Trong nháy mắt được nâng lên cao, không hiểu sao Hứa Đông Nhược có cảm giác như mình đang ngồi kiệu hoa.

Trịnh Bất Phàm cao 1m86, cho dù đứng trong đám đông cũng mang cảm giác như hạc trong bầy gà. Hiện tại Hứa Đông Nhược ngồi trên cổ hắn, càng cao cao tại thượng, đặc biệt nổi bật trong đám đông, mọi người xung quanh đều nhìn bọn họ.

Hứa Đông Nhược xấu hổ, mặt đỏ bừng, cúi đầu nhỏ giọng:

“Anh, người ta đang nhìn chúng ta, nếu không để em xuống đi.”

Trịnh Bất Phàm ngoảnh mặt làm ngơ:

“Người ta thích nhìn thì kệ người ta.”

Hứa Đông Nhược bất đắc dĩ, đành phải căng não mặc kệ người ta nhìn. Cũng may đa số mọi người đều để ý tới màn pháo hoa sắp bắn, chỉ tò mò nhìn hai người một lát rồi thôi, tiếp tục ngẩng đầu ngóng pháo hoa.

Hứa Đông Nhược dần dần bình tĩnh, bắt đầu hưởng thụ loại cảm giác “Cao cao tại thượng” này, trong đám đông không ai cao hơn nàng, nàng có thể nhìn bao quát khắp nơi, giống như quân vương ngồi trên long ỷ.

Trịnh Bất Phàm chính long ỷ của nàng, hắn chiều cô tới tận trời.

Quảng trường to như vậy, dòng người thì chen chúc xô đẩy. Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, chờ mong mà nhìn lên bầu trời đêm.

Bầu trời lập lòe ánh sao, giống như đính lên từng viên kim cương.

Hứa Đông Nhược nhìn chằm chằm bầu trời trong chốc lát, cổ hơi ngưa ngứa, vì thế liền cúi đầu. Bỗng thấy hình bóng quen thuộc ở không xa phía trước —— hot boy trường Trung học —— Ban tám Vương Tử Hàng.

Người theo đuổi Vương Tử Hàng rất nhiều, nhưng không hiểu sao hắn lại thích Tôn Mộng Dĩnh, chắc là Tôn Mộng Dĩnh gọi “Anh Tử Hàng ~!” nũng nịu quá.

Học kỳ 1 Vương Tử Hàng tỏ tình với Tôn Mộng Dĩnh, khiến cho cái tên Tôn Mộng Dĩnh vang danh, trở thành nhân vật nổi tiếng.

Một đoạn thời gian sau đó, hai người bọn họ liền trở thành nguồn bát quái của bọn học sinh. Hứa Đông Nhược cùng Vương Dũng còn từng “nhiều chuyện” sau khi tan học.

Nàng cảm thấy Vương Tử Hàng tự làm tự chịu, xứng đáng giống Trần Hải Minh, thích ai không thích, tự nhiên đi thích kỹ nữ trà xanh.

Vương Dũng từng có ý kiến phản đối:

“Chuyện này cậu không biết rồi. Đa số con trai đều thích kiểu con gái nhẹ nhàng xinh đẹp như Tôn Mộng Dĩnh, cơ bản còn không biết được người ta có trà xanh hay không.”

Hứa Đông Nhược:

“Mấy người đúng là tồi.”

Vương Dũng phản bác:

“Cái gì mà vơ đũa cả nắm thế? Tôi không có như vậy nha, chỉ là đa số con trai như vậy thôi.”

Hứa Đông Nhược:

“Nếu Tôn Mộng Dĩnh gọi “Anh Dũng ơi ~” thì sao.”

Vương Dũng nghĩ nghĩ, thật thà nói:

“Có thể! Đứng trên góc độ của một đứa con trai, Tôn Mộng Dĩnh mỗi ngày đều gọi “Anh Tử Hàng ơi ~”, giờ thể dục thì chạy đi mua nước, xong rồi còn đưa kem, đi cổ vũ trận đấu bóng rổ. Ai nhìn cũng đều cảm thấy Tôn Mông Dĩnh thích Vương Tử Hàng, càng đừng nói tới bản thân hắn. Hơn nữa Tôn Mộng Dĩnh nói năng ngọt ngào, bề ngoài xinh đẹp, là anh trai cậu thì cũng sẽ thích thôi.”

Hứa Đông Nhược nháy mắt xù lông:

“Tầm xàm! Anh trai tôi không có đâu!”

Vương Dũng đạp xe ở đằng trước, không thấy mặt Hứa Đông Nhược xanh mét, còn cùng cô đôi co:

“Cái này thì chưa chắc, nói không chừng ngày nào đó Trịnh Bất Phàm lấy cho cậu một chị dâu y chang Tôn Mộng Dĩnh.”

“Câm miệng đi!” Hứa Đông Nhược cho Vương Dũng một đấm lên người.

Tiểu đồng chí Vương Dũng nhỏ gầy, dính một đấm không nhẹ, suýt chút nữa văng cả người:

“Móa! Giỡn tí thôi mà cũng đấm người ta vậy hả?”

Hứa Đông Nhược:

“Đùa cái gì mà đùa! Đó là trù ẻo”

Vương Dũng cảm thấy nàng nói cũng có lý:

“OK. Tôi xin lỗi!”

Hứa Đông Nhược:

“Xin lỗi cũng không được, nhanh xuy xuy cái mồm đi!”

Vương Dũng: “Xuy xuy xuy!”

Hứa Đông Nhược lúc này mới không nói nữa.

Chẳng qua đây là chuyện xảy ra vào mấy tháng trước. Học kỳ này Vương Tử Hàng không có đi tìm Tôn Mộng Dĩnh, coi như so với Trần Hải Minh thì tốt hơn.

Hôm nay Vương Tử Hàng mặc áo phao lông vũ màu trắng, ở trong đám đông cực kỳ nổi bật. Hơn nữa hắn rất trắng, so với đồng chí Vương Dũng còn trắng hơn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, tiêu chuẩn mặt như quan ngọc.

Hứa Đông Nhược ngồi trên cổ Trịnh Bất Phàm, ở trên cao nhìn thấy đặc biệt rõ ràng —— bên cạnh Vương Tử Hàng có một người dáng thấp, trong đám đông không hề có cảm giác tồn tại, nhân lúc đám đông chen chúc, lén lút duỗi tay nắm lấy tay Vương Tử Hàng.

Hứa Đông Nhược rối rắm giây lát, cuối cùng thở dài, nói khẽ với Trịnh Bất Phàm:

“Anh bỏ tay bên chân phải em một chút.”

Trịnh Bất Phàm không rõ nàng muốn làm gì, nhưng vẫn làm theo yêu cầu, đồng thời đỡ ổn định chân trái của cô.

Hứa Đông Nhược co đùi phải đá lên vai trái Vương Tử Hàng, áo lông vũ trắng tinh nháy mắt dính dấu chân giày.

Vương Tử Hàng bỗng nhiên quay đầu lại, vốn ánh mắt rất tức giận, nhưng khi thấy rõ người đá là ai, lại giật mình kinh ngạc.

Hắn biết cô bé này, Ban ba Hứa Đông Nhược. Tuy hai người bọn họ trước nay chưa từng nói chuyện cùng nhau, nhưng cô bé xinh đẹp luôn khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.

Bất quá vô duyên vô cớ mà đã bị đạp một chân, Vương Tử Hàng vẫn có chút tức giận, trừng mắt nhìn Hứa Đông Nhược:

“Đây là chuyện gì?”

Hứa Đông Nhược dỗi ngược về:

“Tên con trai tồi, đừng nghĩ ỷ trong túi tiền có mấy đồng tiền dơ bẩn là cảm thấy bản thân mình ghê gớm lắm!”

Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “Túi tiền”.

Vương Tử Hàng bất ngờ, theo bản năng mà đem tay thò vào trong túi, kết quả lại bắt được một bàn tay, trong lòng giật mình.

Tên ăn trộm phản ứng còn nhanh hơn, tay giống như lươn, co bàn tay luồn từ trong tay Vương Tử Hàng rụt lại, sau đó chui đầu vào trong đám người, như con cá chạch trốn đi.

Vương Tử Hàng lúc này mới hiểu vì sao lúc nãy Hứa Đông Nhược muốn đá hắn —— vì nhắc nhở có ăn trộm.

Tuy không bắt được tên ăn trộm, nhưng may mắn không bị mất tiền.

Vương Tử Hàng bỗng nhiên có chút băn khoăn, người ta vốn tốt bụng nhắc nhở, hắn lại quát cô, hắn nên cám ơn. Nhưng tới khi hắn quay đầu lại mới phát hiện, Hứa Đông Nhược không thèm quan tâm hắn, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lúc này hắn mới phát hiện nàng chính ngồi trên cổ anh trai, ngửa đầu nhìn bầu trời.

Cô ngồi phía trên cao, hắn phải ngẩng đầu mới thấy mặt nàng. Cô rất xinh đẹp, cổ trắng thon dài, sống mũi cao, môi đỏ mọng, tinh mỹ như một tác phẩm nghệ thuật.

Tác phẩm nghệ thuật này như bức tranh rồng được điểm mắt, là cặp mắt hồ ly linh động. Khóe mắt cong cong, đuôi mắt hếch lên, mắt hai mí phác họa ra một vòng cung, ánh mắt lóng lánh lại mê ly, vô cùng có lực mê hoặc.

Nếu nói cô giống như yêu tinh, thì cô lại mang một khí chất không dính khói lửa nhân gian phàm tục. Còn nếu nói giống tiên nữ, nhưng chẳng có tiên nữ nào lại linh hoạt trông như hồ ly.

“Bùm” một tiếng, trong đêm nở nộ những pháo hoa màu sắc sặc sỡ.

Màn bắn pháo hoa mỗi năm một lần bắt đầu.

Đám đông trong giây lát trở nên náo nhiệt.

Vương Tử Hàng không quay đầu nhìn, vẫn còn mải mê nhìn cô.

Khoảnh khắc pháo hoa nở nộ, trong mắt cô lấp lánh muôn vẻ màu sắc.

Vương Tử Hàng nhìn đến ngây người, không bao lâu, hắn liền cảm nhận được một ánh mắt từ anh trai Hứa Đông Nhược.

Trịnh Bất Phàm thần sắc lạnh băng, môi mỏng nhấp chặt, ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Hàng toàn là cảnh cáo.

Trường Trung học Nam thành ai cũng biết tới Trịnh Bất Phàm, càng biết hắn cực kỳ thương yêu em gái.

Vương Tử Hàng có chút ngượng ngùng, lập tức quay đầu, giả vờ xem pháo hoa, trong lòng lại nhẩm tên cô: “Hứa Đông Nhược.”

Pháo hoa bắt đầu bắn lúc 8 giờ, 8 giờ rưỡi kết thúc. Đám đông trên quảng trường dần dần giải tán, ai về nhà nấy, mẹ ai người nấy tìm.

Chờ người xung quanh đi bớt, ba người Trịnh Bất Phàm mới di chuyển. Trịnh Bất Phàm tính thả Hứa Đông Nhược xuống, nhưng cô lại không muốn xuống:

“Anh, cho em ngồi một lát đi.”

Trịnh Bất Phàm bất đắc dĩ cười, dung túng nói: “Được.”

Hứa Đông Nhược giống như trẻ con ngồi trên cổ Trịnh Bất Phàm, thỉnh thoảng sờ sờ tai, rồi nắm một chút tóc của hắn.

Trịnh Bất Phàm thở dài: “Em không thể ngồi yên được hả?”

Hứa Đông Nhược:

“Em ngồi ngay ngắn đàng hoàng mà!” Trịnh Bất Phàm:

“Ngồi lộn xộn là xuống ngay lập tức cho anh.”

Hứa Đông Nhược lúc này mới ngồi im.

Vương Dũng đi theo sau hai người, cảm thấy mình hơi dư thừa, muốn tìm lại cảm giác tồn tại, nhưng lại không thể chen miệng vào.

Haizz… Cực kỳ giống câu chuyện tình yêu. Nhưng câu chuyện này không có hắn.

Gần 9 giờ ba người mới về đến nhà. Còn chưa bước chân vào cửa, Hứa Đông Nhược và Trịnh Bất Phàm liền nghe thấy giọng ho kịch liệt của ông nội. Mở cửa ra, mùi hương gay mũi tràn ra, trong phòng khách sáng đèn, một mảnh sương khói lượn lờ.

Ông nội tiếc tiêu tiền, lại muốn hút thuốc, hương vị sặc người lại gay mũi.

Hứa Đông Nhược bước nhanh đi tới phòng khách, nhìn thấy trên bàn cơm inox gạt tàn thuốc chất đầy đầu mẩu thuốc lá, lập tức lo lắng:

“Sao ông lại hút thuốc? Còn hút nhiều như vậy!”

Ông nội ho càng lúc càng dữ dội, mỗi lần ho như là muốn đem phổi văng ra, cho nên hai người bọn họ vô cùng lo lắng cho cơ thể của ông.

Trịnh Bất Phàm cũng đi tới phòng khách, mày nhíu chặt:

“Chưa bắt ông bỏ thuốc ngay, nhưng ông có thể hút thuốc ít đi được không? Thuốc lá đối với cơ thể không tốt.”

Ông nội giống như đứa trẻ phạm lỗi bị bắt quả tang tại chỗ, có chút tội nghiệp ngồi im trên băng ghế.

Trịnh Bất Phàm trầm mặc một lát:

“Thứ bảy chúng ta tới bệnh viện đi, cho ông đi làm kiểm tra.”

Lão gia tử nóng nảy:

“Ông không đi! Đi bệnh viện làm cái gì? Đi cho tốn tiền hả? Ông lại không bị bệnh, làm kiểm tra cái gì?”

Người nghèo nào ai dám đi bệnh viện? Dù có bệnh hay không, đi bệnh viện là phải tốn tiền. Bỏ tiền ra kiểm tra, nếu không có bệnh thì còn tốt, nếu có bệnh thì cũng không có tiền chữa trị.

Trong nhà còn nhiều chỗ cần phải sử dụng tới tiền, không cần thiết phải sử dụng trên thân lão già như ông, còn không bằng tiết kiệm cho hai đứa trẻ.

Trịnh Bất Phàm thừa hiểu suy nghĩ của ông nội, khuyên nhủ”

“Con đâu nói ông bị bệnh, chỉ là đi khám sức khỏe tổng quát thôi.”

“Ông không đi, trừ khi ông chết!” Ông nội cố chấp thật sự.

Hứa Đông Nhược vội đến mức dậm chân:

“Ông ơi!”

Ông nội không kiên nhẫn mà phất phất tay:

“Hai con nhanh đi ngủ, ngày mai còn đi học.”

Trịnh Bất Phàm thở dài, đành phải tạm thời từ bỏ ý tưởng mang ông đi khám bệnh, lại tiếp tục khuyên:

“Nếu ông không muốn đi bệnh viện, vậy thì từ giờ về sau tốt nhất nên cai thuốc lá.”

Ông “Ừ!” một tiếng, xem như đồng ý.

Phòng ngủ đặc biệt nhỏ, hai chiếc giường cách nhau không tới 1 mét, ở giữa treo mảnh vải màu trắng, ngày thường thì giắt mảnh vải lên, chỉ khi tới giờ đi ngủ mới thả xuống.

Đèn tắt, trong phòng khách tỉnh thoảng có tiếng họ áp chế của ông nội.

Hứa Đông Nhược vẫn luôn ngủ không được, trừng mắt nằm trong chốc lát, cô trở mình, nhìn mảnh vải trắng, lo lắng không thôi:

“Anh, ông sẽ không bị làm sao đúng không?”

“Không sao, đừng có suy nghĩ nhiều.”

Thật ra trong lòng Trịnh Bất Phàm cũng không yên tâm, nhưng hắn không muốn cô lo lắng.

Hứa Đông Nhược vẫn có chút lo sợ:

“Chẳng may ông……”

Cô còn chưa nói xong, đã bị Trịnh Bất Phàm chen lời, hắn giọng điệu kiên định: “Trời sập thì còn có anh, không cần sợ.” Hắn đã nghĩ kỹ rồi, nếu ông thật sự có chuyện, hắn sẽ nghỉ học tập trung cho ông chữa bệnh, cho em gái đi học.

Hứa Đông Nhược hốc mắt có chút xót:

“Anh thật tốt.”

Tuy mảnh vải trắng ngăn ở giữa hai người họ, nhưng trong mắt cô tràn ngập ỷ lại cùng quyến luyến, giống như đang trực tiếp nhìn hắn.

Trịnh Bất Phàm cũng nghiêng người nằm, nhìn về phía mảnh vải trắng, cười hỏi:

“Giờ mới thấy anh tốt à?”

Hứa Đông Nhược:

“Giờ này mà anh còn so đo nữa hả?”

Trịnh Bất Phàm:

“Không cùng em so đo nữa, ngủ đi.”

“Ngủ ngon.”

Hứa Đông Nhược rốt cuộc cũng nhắm mắt lại. Nhưng mà còn chưa được nửa phút, cô lại nghe Trịnh Bất Phàm hỏi:

“Đứa con trai hôm nay là ai vậy?”

Hứa Đông Nhược mở đôi mắt ra, mê mê hoặc hoặc hỏi:

“Ai cơ?”

Trịnh Bất Phàm:

“Cái người mà em đạp lên đấy.”

Hứa Đông Nhược:

“À, là Vương Tử Hàng.”

Trịnh Bất Phàm truy hỏi:

“Bạn cùng lớp?”

Hứa Đông Nhược:

“Không phải, cậu ta ở Ban tám.”

Trịnh Bất Phàm trầm mặc một lát, dò hỏi một câu:

“Trông cũng rất đẹp trai nhỉ!”

Hứa Đông Nhược thở dài:

“Đúng vậy, trông thì đẹp trai nhưng đầu óc không được tốt cho lắm, thích Tôn Mộng Dĩnh.”

Nói tới đây, nàng bỗng nhiên nhớ tới lời Vương Dũng nói —— Tôn Mộng Dĩnh nói chuyện ngọt ngào, còn rất xinh đẹp, Vương Tử Hàng có thể không thích hay sao? Nếu là anh trai cậu thì hắn cũng thích. Vì thế nàng vội hỏi Trịnh Bất Phàm một câu:

“Hôm nay lúc Tôn Mộng Dĩnh kêu “Anh Bất Phàm!”, anh có cảm thấy rung động không?”

Trịnh Bất Phàm ăn ngay nói thật:

“Cô ta trông có vẻ ngốc.”

Hứa Đông Nhược:

“Sao lại nói người ta ngốc?”

Trịnh Bất Phàm cho cô một cái ví dụ:

“Nếu giờ anh gọi em là em gái ngoan ơi, sẽ cảm thấy thế nào?.”

Hứa Đông Nhược cười ha ha, sau đó ăn ngay nói thật:

“Nổi hết cả da gà.”

Trịnh Bất Phàm:

“Anh cũng vậy thôi”

Hứa Đông Nhược rốt cuộc cũng yên tâm, Trịnh Bất Phàm vẫn có năng lực phân biệt được trà xanh. Lúc này, cô lại nghe được Trịnh Bất Phàm nói thêm một câu:

“Về sau em tránh xa cái tên gì Tử Hàng kia một chút, trông không giống người tử tế cho lắm.”

Hứa Đông Nhược:

“Em ở trường chưa từng nói chuyện với cậu ta đâu.”

Trịnh Bất Phàm lúc này mới yên tâm, nhưng vẫn dặn dò:

“Vậy thì về sau càng không cần phải nói chuyện cùng.”

Hứa Đông Nhược:

“Nói về cậu ta nhiều làm gì? Em với cậu ta không quen biết gì cả.”

Trịnh Bất Phàm:

“Ngủ đi.”

Hứa Đông Nhược:

“Ngủ ngon.”

Theo quy định, Trung học phổ thông 6 giờ 30 có mặt, còn Trung học cơ sở là 7 giờ, 5 giờ 30 Trịnh Bất Phàm rời giường. Mỗi lần rời giường hắn đều rất nhẹ nhàng, cố gắng hạn chế đánh thức cô.

Chưa tới 6 giờ, hắn đã tới trường. Hứa Đông Nhược cùng Vương Dũng 6 giờ 30 đi tới trường học.

Trung học cơ sở buổi sáng có 4 tiết học. Qua 2 tiết học học sinh sẽ có giờ giải lao.

Giải lao chỉ có 5 phút rồi bắt đầu vào tiết học, học sinh có thể đi WC, lấy nước, hoặc ngồi tại chỗ nghỉ ngơi.

Hôm nay Hứa Đông Nhược ngồi nằm bò trên bàn nghỉ ngơi. Vừa mới gục đầu trong chốc lát, trong lớp bỗng nhiên vang lên một trận xôn xao, xuất phát từ bản năng bát quái, cô lập tức ngồi thẳng dậy, sau đó liền biết vì cái gì mà xôn xao thế kia —— Vương Tử Hàng đang đứng ở cửa lớp học, trong tay còn cầm đống đồ ăn vặt.

Chắc là tới tìm Tôn Mộng Dĩnh!

Quả nhiên, cậu ta còn hướng tới Tôn Mộng Dĩnh vẫy vẫy tay.

Tuy rằng Hứa Đông Nhược phi thường khinh thường Vương Tử Hàng, nhưng rất thích hóng xem náo nhiệt.

Tôn Mộng Dĩnh ngồi ở bàn trước, cùng bàn với chị em bạn thân Chương Ngọc Kiều.

Chương Ngọc Kiều đẩy Tôn Mộng Dĩnh vài cái, tốt bụng mà khuyên nhủ:

“Nhanh chạy ra ngoài đi kìa, người ta còn đứng đợi đấy nha.”

Tôn Mộng Dĩnh giả mù sa mưa mà trả lời:

“Vậy không tốt đâu, mình chỉ xem cậu ấy như là anh trai thôi.”

Chương Ngọc Kiều:

“Thôi đi đi, dù sao cũng là tấm lòng của người ta, cậu không nên nhẫn tâm như thế.”

Tôn Mộng Dĩnh vẻ mặt khó xử, mày liễu còn hơi hơi nhíu lại, còn chưa được 2 giây, nàng ta thở dài:

“Vậy được rồi.”

Sau đó đứng dậy, hướng tới cửa rồi cô ta dừng bước, ngửa đầu nhìn Vương Tử Hàng, vẻ mặt vô tội hỏi:

“Anh Tử Hàng, sao anh lại tới đây?”

Vương Tử Hàng vẫn luôn nhìn xung quanh trong phòng học, sau khi thấy Hứa Đông Nhược, hắn hướng nàng vẫy vẫy tay, không nghĩ tới lại gọi nhầm người, kêu nhầm Tôn Mộng Dĩnh ngồi bàn trên lại đây, ngay lập tức cảm thấy xấu hổ:

“Anh không phải là tìm em.”

Tôn Mộng Dĩnh mặt đỏ lên, nhưng cô ta phản ứng nhanh, lập tức dò hỏi:

“Hả, anh tới tìm ai? Để em gọi giùm anh.”

“Hứa Đông Nhược.”

Tôn Mộng Dĩnh ghen ghét dữ dội, theo bản năng mà nắm chặt hai tay, nhưng vẫn như cũ biểu hiện ngoan ngoãn dịu dàng:

“Ok, để em gọi cậu ấy.” Nói xong, liền xoay người trở về phòng học.

Hứa Đông Nhược thấy Tôn Mộng Dĩnh hai tay trống trơn quay trở lại, còn đặc biệt kinh ngạc, nghĩ thầm:

“Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây hả?”

Nhưng ai biết được Tôn Mộng Dĩnh lập tức đi tới chỗ cô ngồi, trong giọng nói ngoan ngoãn không nén được toát ra vẻ đố kị nói:

“Anh Tử Hàng tìm cậu.”

Hứa Đông Nhược ngẩn người:

“Tớ?”

Lúc này, Vương Tử Hàng đang đứng ở cửa lại một lần nữa hướng trong lớp vẫy vẫy tay. Lần này Hứa Đông Nhược mới xác định là Vương Tử Hàng tới tìm cô.

Ánh mắt người trong lớp liền tập trung trên người cô.

Hứa Đông Nhược không hiểu chuyện gì đang xảy ra —— Vương Tử Hàng tới tìm mình làm cái gì?

Vẻ mặt đầy hoang mang ra cửa hỏi:

“Tìm tôi có chuyện gì?”

Giống như hỏi chất vấn hơn là câu thắc mắc tò mò. Cặp mắt hồ ly trước sau như một lóng lánh mê ly tỏa ra mị lực bốn phía, trông cô vừa như yêu tinh dễ gần vừa cao cao tại thượng như tiên nữ không thể khinh nhờn.

Vương Tử Hàng bỗng dưng hồi hộp, bắt đầu nói lắp ba lắp bắp:

“Tôi, tôi tới là để cảm ơn.”

Hứa Đông Nhược hiểu ra, hóa ra là tới cảm ơn chuyện ngày hôm qua cô nhắc hắn có ăn trộm:

“Cầm đồ mang về đi, không cần cảm ơn đâu.”

Cô xoay người liền đi, tóc đuôi ngựa sau đầu tung lên, làm Vương Tử Hàng hoa hết cả mắt.

Hứa Đông Nhược trở lại chỗ ngồi, Vương Tử Hàng vẫn còn đứng ở cửa.

Chuông vào học vang lên, Vương Tử Hàng hít sâu một hơi, mạnh dạn đi vào lớp học, lập tức đi tới chỗ Hứa Đông Nhược ngồi, đem đồ đặt trên bàn:

“Đồ tôi tặng chưa bao giờ mang trở về.”

Hứa Đông Nhược: “……”