Lưu Luyến Si Mê Người

Chương 15: Khi tình yêu gần kề (4)

Sau khi ăn sáng xong hai người liền đi làm cùng nhau giống như hồi còn đi học. Nhưng trước khi ra khỏi nhà, Trịnh Bất Phàm đã lấy đi chứng minh thư của Hứa Đông Nhược, nói muốn quản gia mang chứng minh thư của cô đến khu nhà ở để đăng ký thông tin.

Việc quản lý an ninh của một chung cư cao cấp tương đối nghiêm ngặt. Hứa Đông Nhược không suy nghĩ nhiều, đưa chứng minh thư cho Trịnh Bất Phàm.

Từ Bắc Nguyên đến Tây Phụ lái xe mất khoảng nửa tiếng, nhưng Hứa Đông Nhược không có đi xe của Trịnh Bất Phàm mà đi làm bằng chiếc xe Volkswagen Thượng Hải của cô. Còn Trịnh Bất Phàm thì lái xe đi theo sau.

Hai người lái xe ra khỏi tiểu khu không được bao lâu, Trịnh Bất Phàm đã gọi điện cho Hứa Đông Nhược.

Hứa Đông Nhược đeo tai nghe bluetooth, rất thuận tiện nghe điện thoại: “Sao vậy anh?”

Trịnh Bất Phàm: “Hôm nay mấy giờ tan làm? Anh tới đón em.”

Hứa Đông Nhược không muốn làm phiền Trịnh Bất Phàm, dù sao thì bây giờ hắn là chủ tịch của DZ, nhất định có nhiều việc để làm. Nhưng lời từ chối của Hứa Đông Nhược còn chưa ra khỏi miệng, cô đột nhiên nhớ về khoảng thời gian còn là học sinh cấp 3 cô thường xuyên được hắn lái xe đưa đến trường mỗi ngày. Sau nhiều năm, một lần nữa cô muốn cảm nhận cái cảm giác được hắn lái xe đưa về nhà.

“Bình thường 7 giờ em mới tan làm.” Sau đó cô nhanh chóng nói thêm: “Nếu khách hàng không có đột nhiên xuất hiện.”

Khách hàng là thượng đế, gặp thượng đế chơi đúng luật thì không sao, nhưng gặp thượng đế không theo luật thì đúng là cực hình, nhất là khi khách hàng đặt hàng riêng. Yêu cầu của khách hàng rất khó lường, tư duy cũng không bó buộc, có thể cùng nhân viên nói chuyện rất lâu khiến thời gian rảnh rỗi nhanh chóng trôi qua.

Trịnh Bất Phàm: “Anh có thể đợi em. Phòng thu của em có bao nhiêu người?”

Hứa Đông Nhược: “Hiện giờ đang có ba người, dự tính tuyển thêm một người.”

Trịnh Bất Phàm: “Thêm họ Nam?”

Hứa Đông Nhược: “Nhất định ưu tiên họ Nam, nếu không làm sao em có thể thành lập Tứ Phương.”

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô cùng bạn học cũ thành lập một studio thiết kế, lấy tên là Tứ Phương.

Bây giờ Tứ Phương có ba nhà thiết kế, Hứa Đông Nhược là nhà thiết kế đồ da, cựu sinh viên thành lập Tứ Phương cùng cô là Bắc Giai, nhà thiết kế trang sức. Lý Tây Ninh là nhà thiết kế trang phục, từng đi du học nước Anh, sau khi về nước liền gia nhập vào Tứ Phương.

Ngày hôm qua Hứa Đông Nhược đi xem show lớn của DZ, váy áo cùng trang sức cô đeo là do Lý Tây Ninh và Bắc Giai tài trợ, còn túi xách là do cô tự thiết kế.

Giờ người họ Bắc đang ở Tứ Phương, người họ Nam thì hiếm, đặc biệt người họ Nam biết thiết kế lại càng ít. Dù Hứa Đông Nhược muốn có “Đông, Tây, Nam, Bắc” nhưng loại chuyện này vẫn khó tránh khỏi hên xui.

Hai người vừa nói chuyện vừa xe lái đến phía Bắc của đường vành đai số 3. Trịnh Bất Phàm đi qua đường vành đai 3 để về phía Đông, còn Hứa Đông Nhược đi về phía Tây, cho nên hai người tách nhau ra ở đây.

Không lâu sau, Hứa Đông Nhược lại có điện thoại, mẹ cô gọi tới. Cô suy nghĩ một chút liền trực tiếp cúp máy, mẹ của cô cũng không tiếp tục lại lần nữa.

Đại học Tây Phụ nằm trong phía Tây Nam của khu đô thị. Còn xưởng thiết kế Tứ Phương thì ở bên ngoài cổng Nam của đại học Tây Phụ, trên phố đi bộ.

Trước khi đến xưởng thiết kế Tứ Phương, Hứa Đông Nhược lái xe về nhà, sau đó đi bộ tới xưởng thiết kế.

Hôm nay là thứ hai, mới sáng sớm nên phố đi bộ khá là vắng vẻ, cửa hàng hai bên hầu hết đều đang đóng cửa. Nếu là buổi tối hoặc ngày lễ, nơi này rất náo nhiệt, đa số người đến đây mua sắm là sinh viên, còn có các cửa hàng thời trang trẻ.

Hứa Đông Nhược đi dọc theo phố đi bộ về phía Đông nhưng trong lòng thì nghĩ tới việc tuyển dụng, cô không tuyển nhà thiết kế mà là tuyển một người điều hành. Bởi vì cô vừa là nhà thiết kế, vừa là chủ sở hữu của Tứ Phương nên ngay từ đầu đã quản lý hoạt động.

Nhưng bây giờ khách hàng ngày càng nhiều, cô có chút xoay sở không kịp, quan trọng hơn nếu danh tiếng của Tứ Phương nâng lên một tầm cao mới, thì cần phải có những hoạt động chuyên nghiệp hơn.

Vấn đề này rất là quan trọng

Nghĩ xong, Hứa Đông Nhược bước vào trong Tứ Phương.

Đây là một toà nhà nhỏ hai tầng màu trắng, xung quanh tòa nhà là một lan can không cao được làm bằng sắt đang vây quanh, trên lan can trồng nhiều loại cây. Hai bên cửa kính tầng một lần lượt treo bốn chữ màu đen đẹp mắt, bên trái là “Đông”- “Nam”, còn bên phải là “Tây”- “Bắc”. Trên cửa lớn cũng treo hai chữ, phông chữ của nó so với bốn chữ “Đông, Tây, Nam, Bắc” thì lớn hơn một ít : “Tứ Phương.”

Nhìn xuyên qua cửa kính trong suốt vào bên trong, trên giá trưng bày túi xách da và trang sức, bên cạnh là những con ma-nơ-canh đang mặc những bộ váy dạ hội lộng lẫy và thanh lịch.

Đẩy cửa vào bên trong, đập vào mắt Hứa Đông Nhược là một bức tranh. Mới nhìn, nội dung của bức tranh này giống như bầu trời đêm, trong đêm xanh thẫm có mây mù và những ngôi sao sáng, sông đêm đầy sao, long lanh, lấp lánh.

Chính giữa bức tranh là vẽ một thiếu nữ mặc áo dài màu trắng, lưng trần thướt tha, dáng người uyển chuyển, chân trần chạy về phía bầu trời đêm.

Ở góc dưới bên phải của bức tranh này có một chữ ký màu vàng, là chữ ký của tác giả.

Tác giả của bức tranh này là Từ Lâm Phong, chồng của Bắc Giai. Dáng người vừa cao gầy vừa đẹp trai, lại có tài, hiện là hoạ sỹ cấp bậc cao nhất của quốc gia. Trong hai năm đã hoàn thành khoá học ba năm bậc đại học, được Tây Phụ mời làm giáo sư. Một bức tranh của anh ấy ít nhất có thể bán được tám, chín con số cũng là bình thường.

Bức tranh này chính là quà mà Từ Lâm Phong tặng cho vợ mình, mà người trong bức tranh chính là vợ anh.

Hứa Đông Nhược sau đó tìm người sao chép treo bức tranh lên tường phía trước cửa của Tứ Phương. Chất lượng của xưởng thiết kế lập tức sang hẳn lên.

Vẫn chưa tới tám giờ, Hứa Đông Nhược nghĩ Bắc Giai và Lý Tây Ninh chắc còn chưa đến, vì hai người họ có con nhỏ, đến sớm nhất có thể là tám giờ ba mươi.

Nhưng hôm nay có gì đó không ổn, hai người họ đến sớm hơn mọi khi. Chắc chắc có điều gì đó đã xảy ra.



Hứa Đông Nhược vừa bước vào trong phòng thiết kế, Bắc Giai và Lý Tây Ninh đều đồng thời ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cô, sự tò mò hiện lên trong đôi mắt của họ.

Hứa Đông Nhược biết hai người này muốn hỏi cái gì, dù sao thì chiến tích chạy tới sàn diễn DZ của cô trong ngày hôm qua đã được truyền hình trực tiếp trên toàn cầu. Họ là những cô nàng tinh quái, làm sao có thể không thấy? Cô biết rõ còn cố hỏi:

“Hai người làm sao mà tới sớm thế?”

Lý Tây Ninh: “Do không có việc liền tới sớm.”

Bắc Giai: “Mình cũng thế!”

Hứa Đông Nhược nói: “Không quan tâm đến con sao?”

Nói xong, cô đi đến chỗ làm việc của mình rồi ngồi xuống. Ngay sau đó Lý Tây Ninh cùng Bắc Giai liền mang ghế đến bên cạnh cô, mỗi người ngồi một bên.

Lý Tây Ninh: “Cậu đêm hôm qua ở đâu?”

Bắc Giai: “Sáng hôm nay cậu ăn cơm cùng ai?”

Hứa Đông Nhược: “…”

Lý Tây Ninh: “Cậu ngượng ngùng.”

Bắc Giai: “Cậu đỏ mặt.”

Hứa Đông Nhược: “Hai người các cậu rõ là…”

Lý Tây Ninh: “Khi nào thì kết hôn?”

Bắc Giai: “Sau khi kết hôn thì muốn có con không?”

Câu hỏi càng ngày càng đi xa. Hứa Đông Nhược vội vàng ngăn lại: “Dừng lại! Dừng lại ngay!”

Lý Tây Ninh gấp không chịu được: “Vậy cậu tự nói đi, tớ đây rất muốn biết.”

Bắc Giai: “Đúng thế!”

Hứa Đông Nhược cũng không muốn giấu hai người họ, dù sao thì họ cũng là chị em tốt của cô trong nhiều năm, chuyện của cô với Trịnh Bất Phàm thì họ đều biết. Hứa Đông Nhược thành thật nói:

“Tớ ở nhà của Trịnh Bất Phàm. Anh ấy còn đòi tớ đến nhà anh ấy để ở chung.”

Lý Tây Ninh cùng Bắc Giai liếc nhau nhìn một cái.

Bắc Giai da mặt mỏng, cho nên không muốn hỏi. Nhưng Lý Tây Ninh thì có da mặt dày hơn, cho nên nhỏ giọng hỏi: “Hai người ở cùng một phòng sao?”

Hứa Đông Nhược: “Đang nghĩ gì vậy? Tại sao đồng chí của tớ lại có suy nghĩ tiêu cực như vậy?”

Lý Tây Ninh: “Hai người không ngủ cùng một căn phòng, vì sao mà anh ta bảo cậu chuyển sang ở cùng.”

Hứa Đông Nhược: “Người ta là anh trai của tớ nha!”

Lý Tây Ninh cùng với Bắc Giai đồng loạt thở dài, sau đó Lý Tây Ninh nói với Bắc Giai:

“Cậu nhìn đi, để tớ nói luôn, cô ấy là người nói một đằng, làm một nẻo. Kinh nghiệm của cô ấy so với những người khác đều phong phú hơn, nhưng trên thực tế cô ấy chẳng có kinh nghiệm gì hết.”

Bắc Giai gật đầu.

Hứa Đông Nhược thầm nghĩ: “Cảm giác giống như mình bị xúc phạm.”

Sau một lúc giữ im lặng, Hứa Đông Nhược cất tiếng hỏi:

“Hai người các cậu không thể nói một lời dễ hiểu nào sao?”

Lý Tây Ninh phản ứng lại: “Hai người chúng tớ đều đã kết hôn. Nói với cậu thì cũng như không.”

Bắc Giai: “Cậu hiểu rồi cũng không làm được nha!”

Hứa Đông Nhược: “ Được rồi. Tản ra đi, bây giờ tớ muốn hai người tản ra.”

Lý Tây Ninh và Bắc Giai đều không nhúc nhích, lại liếc mắt nhìn nhau, hai người giống như thanh xà bạch xà ở trong truyền thuyết nghiêng người về phía trước, kề sát hai bên người Hứa Đông Nhược và thì thầm vào tai của cô.

Lý Tây Ninh: “Lần đầu tiên của tớ và chồng chính là vào ngày sinh nhật của anh ấy, tớ tưởng anh ấy ngủ rồi nên nửa đêm đến chúc mừng sinh nhật. Thực ra anh ấy không hề ngủ, mà là đang giả vờ.”

Bắc Giai: “Tôi sắp tốt nghiệp, chuẩn bị thực tập, muốn thổ lộ với anh ấy cho nên tớ uống một chút rượu để lấy dũng khí. Anh ấy uống say, sau đó,… .Thực ra anh ấy cũng giả vờ.”

“Hai người phụ nữ này định làm gì vậy.”

Hứa Đông Nhược trong lòng thầm nghĩ. Toàn thân của cô tê liệt, nói chuyện không trôi chảy:

“Các cậu,…Ý của các cậu là?”

Lý Tây Ninh: “Nghĩa là đàn ông thích biến giả thành thật.”

Bắc Giai: “Không thể để bị động quá nhiều, cũng không thể chủ động quá nhiều.”

Hứa Đông Nhược: “Vậy tớ có nên chủ động không?”

Lý Tây Ninh và Bắc Giai đồng thanh nói: “Tuỳ tình hình.”

Hứa Đông Nhược: “…”

Lý Tây Ninh: “Phân tích tình hình cụ thể. Dựa theo tình cảnh giữa cậu và Trịnh Bất Phàm, cậu có thể ăn mặc gợi cảm, quyến rũ trước mặt anh ta.”

Bắc Giai: “Hay là kích thích anh ấy ghen đi. Tớ thấy anh ấy có khuyết điểm mà.”

“Ăn mặc gợi cảm thì Hứa Đông Nhược còn làm được. Nhưng nếu ghen thì cô không biết làm thế nào cả?”

Hứa Đông Nhược nói: “Tớ phải làm sao để cho anh ấy ghen đây? Tiền đề của việc ghen chính là do anh ấy thích tớ. Nếu anh ấy không thích tớ, thì anh ấy không có một lần nào ghen cả.”

Bắc Giai suy nghĩ một chút, rồi nói:

“Có lẽ anh ấy thích cậu. Với địa vị xã hội hiện giờ của anh ấy, anh ấy có thể có được bất kỳ cô gái nào. Nhưng anh ấy đã ba mươi tuổi, chưa từng kết hôn cũng không có tin đồn nhảm nào. Chỉ có hai tình huống, thứ nhất là anh ấy không thích phụ nữ.”

Lý Tây Ninh nói thêm: “Thứ hai, trong lòng của anh ấy luôn có hình bóng của một người phụ nữ khác.”

Bắc Giai: “Cậu cho rằng Trịnh Bất Phàm là gay sao?”

Hứa Đông Nhược nói: “Không phải.”

Cả Bắc Giai và Lý Tây Ninh đều đồng thanh nói: “Vậy chỉ còn trường hợp thứ hai thôi!”

Hứa Đông Nhược không biết vì sao cô có chút mừng rỡ nhưng không tự tin nói: “Vậy làm thế nào để tớ biết người trong lòng anh ấy chính là tớ.”

Lý Tây Ninh mệt mỏi, thở dài nói: “Cậu không biết thì làm sao hai bọn tớ biết được.”

Hứa Đông Nhược: “Quên đi, câu hỏi này tạm thời không có câu trả lời. Vậy chuyển sang câu hỏi khác. Làm sao để giải thích với cha mẹ? Sáng nay mẹ đã gọi điện cho tớ, nhưng tớ không dám bắt máy.”

Tối hôm qua cô lên top tìm kiếm, việc lớn như vậy làm sao cha mẹ cô không biết được. Dù cha mẹ cô tối qua không xem tin tức, thì sáng nay cũng phải xem rồi.

Lý Tây Ninh nói thật: “Tớ nghĩ cha mẹ cậu không phải là trở ngại, mà là chị gái cậu.”

Lý Tây Ninh là bạn học cấp 3 của Hứa Đông Nhược, cô đã gặp Hứa Đông Như một vài lần, cô ta để lại ấn tượng rất xấu với cô: “Cay nghiệt và xấu tính.”

Bắc Giai nói: “Tớ cũng nghĩ như vậy. Chị ta làm việc ở trong DZ được nhiều năm rồi, nhất định biết chủ tịch mới của DZ là ai. Chị ta sao không nói cho cậu biết? Rõ ràng là cố ý.”

Hứa Đông Nhược rất muốn hỏi điều này, nhưng cô còn cách nào khác đâu: “Hung hăng hỏi chị ấy? Có lợi không?”

Thở dài một tiếng, sau đó cô nói: “Chị ấy nghĩ gì không quan trọng. Quan trọng là cha mẹ tớ nghĩ gì.”

Bắc Giai suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Sao cậu không nói cho cha mẹ. Trước đây họ không đồng ý, nhưng bây giờ họ chưa chắc không đồng ý chuyện của cậu và Trịnh Bất Phàm. Đã nhiều năm như vậy rồi, họ nên có suy nghĩ khác về nó.”

Hứa Đông Nhược vừa nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy ghê tởm. Sau khi cô tốt nghiệp đại học, chị của cô đã lấy danh nghĩa của mình để sắp xếp cho cô những cuộc hẹn hò mù quáng. Điều kiện kinh tế của họ và Trịnh Bất Phàm không giống nhau, cũng không phải là ông chủ của một công ty, hay là người phá hoại hạnh phúc gia đình.

Nhưng điều kiện nói chung đều không quá nghèo, đã ly hôn và lấy vợ thứ hai, có con riêng, hoặc ở một mình sau khi vợ qua đời tuổi ngoài bốn mươi, năm mươi.

Rõ ràng Hứa Đông Như cố ý làm cho cô cảm thấy ghê tởm.

Một, hai lần thì cô còn chịu được, nhưng đến lần thứ ba thì cô đã không chịu được nữa. Vào dịp Tết âm lịch của năm nào đó, người mà Hứa Đông Như giới thiệu cho cô đã cầu hôn cô trước mặt họ hàng nhưng bị cô từ chối, điều này làm cho Hứa Đông Như rất tức giận.

Hứa Đông Như sau đó nói với cô:

“Em cảm thấy tốt sao? Nếu em cảm thấy mình vẫn tốt, vậy cứ tiếp tục độc thân đi. Em nhỏ hơn chị ba tuổi, xem em làm thế nào kiếm được chồng.”

Hứa Đông Nhược sẽ không bao giờ quên cái cách Hứa Đông Như tức giận với cô trong ngày hôm đó. Kể từ đó trở đi, Hứa Đông Như không giới thiệu người đàn ông nào cho cô cả.

Bắc Giai nói tiếp: “Cha mẹ cậu không ngốc. Điều kiện của Trịnh Bất Phàm tốt như vậy, nếu hai người thích nhau, làm sao cha mẹ không đồng ý vậy?”

Hứa Đông Nhược nghe xong càng thêm lo lắng hơn. Cô không biết Trịnh Bất Phàm có thích cô hay không, nếu Trịnh Bất Phàm không thích cô thì cha mẹ cô đồng ý thì có ích gì.

Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, ba chị em nghe được tiếng chuông liền ngẩng đầu lên, không nói gì cả.