Lưu Luyến Si Mê Người

Chương 9: Theo tôi về nhà (3)

Hứa Đông Nhược từng bước chạy về phía lối ra, âm thanh ‘’cộc, cộc, cộc…’’ theo đó mà vang lên.

Hai vợ chồng trẻ vừa xuống tàu ngay lập tức bị soát vé, bé gái vì không có mà bị chặn lại. Nhân viên soát vé tưởng bé gái ấy là con gái của hai vợ chồng.

Trẻ em cao dưới 1m2 được miễn vé, soát vé xong xuôi, bé gái được tự do xuống tàu.

Phía ngoài cửa nhà ga là một con hẻm nhỏ, sau khi Hứa Đông Nhược rời khỏi nhà ga liền không thấy cha mẹ đâu, cô nghĩ cha mẹ mình ở ngoài ngõ nên một mạch chạy về phía đó.

Khi cô rời khỏi hẻm nhỏ, thế giới rộng lớn liền xuất hiện trước mắt.

Bên trái ngõ là nhà vệ sinh công cộng đang bốc mùi khó chịu, bên phải là phòng vé và cổng vào nhà ga. Người người đông đúc, kèm theo đó là đủ loại hành lý khác nhau. Phía trước xe cộ tấp nập qua lại, vô cùng ồn ào. Sau một chiếc xe bus là một quảng trường nhỏ, những quầy bán tạp chí, kẹo dẻo, sửa giày, những cái túi to được đặt ở trên sàn làm gối.

Tóm lại, khiến người ta hoa cả mắt, chóng cả mặt.

Các nhà ga ở những thị trấn nhỏ những năm gần đây đều như vậy, đông đúc, lộn xộn, ồn ào, tạo nên cảm giác vô cùng khó chịu.

Cô bé chạy ra khỏi ngõ, nhìn quanh chỉ thấy khung cảnh hỗn loạn mà không thấy cha mẹ đâu, liền kêu lên: "Mẹ! Ba!’’

Không ai đáp trả, cô lại tiến thêm vài bước, một lần nữa gọi to:’ "Ba! Mẹ!’’

Vẫn không thấy ai trả lời.

"Chị nói mẹ ở ngay đây mà, nhưng cha mẹ đi đâu rồi? Con cần cha mẹ.’

Trước mặt là một thế giới vô cùng xa lạ, xung quanh lại không tìm thấy ai quen thuộc, cô bé trong lòng tràn ngập sợ hãi. Hứa Đông Nhược hai mắt đỏ hoe, khóc nức nở mà gọi:

’’Cha ơi! Mẹ ơi! Chị..!’’

Nhưng cha và mẹ vẫn không xuất hiện, chị của cô cũng không thấy tìm đến.

‘Chị không phải quay trở về lấy túi xách rồi sao? Tại sao lại không đến tìm mình?’ Nghĩ đến đây Hứa Đông Nhược lập tức quay đầu lại nhìn.

Con hẻm phía sau không một bóng người, chú soát vé cũng không biết đã đi đâu, cửa vào nhà ga đã đóng từ khi nào. Xuyên qua khe hở ở trên lan can sắt, cô còn nhìn được bên trong nhà ga không có tàu hỏa.

‘Tàu hỏa đã đi rồi? Chị có phải bị tàu hỏa đưa đi rồi?’

Cha mẹ không tìm được, chị gái cũng không thấy đâu. Cô bé càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng sợ hãi, cuối cùng khóc rống lên:

"Cha! Mẹ!’’

Hứa Đông Nhược khóc đến không nói ra hơi, nước mắt chảy ròng trên khuôn mặt non nớt: "Con muốn mẹ..’’

Tiếng khóc của cô thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh, mọi người lần theo âm thanh ấy chỉ thấy một cô bé mặc áo khoác màu hồng đang khóc, thất thần đi về phía trước, tìm kiếm cha mẹ ở trong đám đông.

Mọi người nhìn thấy tình huống này, liền nhận ra cô bé đã lạc mất cha mẹ, không khỏi ở trong lòng bắt đầu trách mắng cha mẹ của đứa trẻ: "Nhà ga vừa đông đúc lại hỗn loạn, đứa trẻ nhỏ như vậy mà không giữ kỹ, không biết làm cha mẹ kiểu gì nữa?’’

Nhưng đa phần mọi người đều im lặng theo dõi, hoặc cùng người bên cạnh bàn tán việc này, rất ít người chủ động hỏi đến đứa trẻ bơ vơ kia.

Vẫn là có người tử tế trên đời, đã chủ động đến giúp đỡ đứa trẻ.

Đó là một cậu bé, tay cầm túi bánh nướng vừa mới ra lò.

Hứa Đông Nhược một bên khóc gọi mẹ, một bên đi về phía trước. Trước mặt là một con đường, xe cộ đông đúc, rất nguy hiểm. Nhưng cô bé kia hoàn toàn không để ý tới, chỉ nghĩ đến cha mẹ. Không chút nghĩ ngợi mà tiến về phía con đường.



Cô vừa đi đến lề đường, một chiếc taxi liền vụt qua, chỉ cần cô tiến thêm một bước, sẽ bị ô tô chạy quá tốc độ đâm phải.

Mọi người xung quanh một phen sợ hãi. Đúng lúc này một bàn tay nhỏ bé đã túm lấy cổ cô, dùng sức kéo cô lui về sau, giống như bắt một con mèo con.

Chiếc taxi lướt nhẹ qua ngón chân của cô bé, rồi lao vụt đi. Không còn nguy hiểm nữa, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Đông Nhược đang khóc lóc thảm thiết, cô không biết ai vừa mới kéo mình, suýt nữa thì làm cô ngã rồi. Theo bản năng, cô quay đầu lại, tạm thời nín khóc, liền nhìn thấy một cậu bé.

Cậu bé cao hơn cô một chút, mặc một chiếc áo bông sẫm màu, tay trái vẫn còn đang nắm lấy gáy cổ áo của cô, giống như đang mang theo bên mình một con thỏ màu hồng yếu ớt.

Biểu cảm của cậu lúc này khá nghiêm túc, Hứa Đông Nhược ngơ ngác nhìn cậu mà sợ hãi.

Xung quanh ánh nhìn cũng đang tập trung vào cậu bé, nghĩ thầm nhờ cậu nhóc này phản ứng nhanh nhẹn, nếu không cô bé ấy đã chết lúc nãy rồi.

Cậu nhóc mặt mũi khôi ngô, nước da không trắng mà mang màu lúa mì, trông rất khỏe mạnh,vô cùng nam tính. Cậu bé trông cũng khá cao, khoảng 11-12 tuổi, tóc cắt cua, mũi cao mày đậm, xem ra là một soái ca nhi đồng. Mà còn nhỏ đã biết cứu mỹ nhân, lớn lên không biết còn chiếm được cảm tình của bao nhiêu cô gái.

Ngay khi mọi người đều đinh ninh rằng, cậu nhóc này sẽ như mặt trời nhỏ, an ủi cô bé yếu ớt đang khóc kia, thì cậu lại hung hăng giáo huấn cô bé một trận:

"Em không biết nhìn đường sao, không nhìn thấy trên đường có xe à?’’

Mọi người: ‘’...’’. Tiểu tử này tính tình có chút nóng nảy, nếu không sửa thì sau này rất khó kiếm được vợ.

Hứa Đông Nhược đang buồn, nay bị chỉ trích càng buồn hơn. Vô cùng tủi thân, lại ‘’oa oa’’ một tiếng khóc lên, trông còn thảm hơn trước.

Cậu bé cho rằng cô bé ấy khóc là vì bị mình giáo huấn, trạng thái nóng nảy lập tức biến mất, cậu cảm thấy như trúng phải một quả bom, lập tức buông gáy áo của Hứa Đông Nhược, tay chân luống cuống, đứng ở bên đường lắp bắp nói:

"Em…khóc là vì chuyện gì?’’

Hứa Đông Nhược mặc kệ cậu ta, khóc đến run rẩy, vừa gào vừa khóc:

"Em muốn, em muốn có cha và mẹ.’’

Ngay từ đầu, cậu bé đã bị thu hút bởi câu nói ‘’Em muốn có cha và mẹ’’ của cô.

Cuối cùng cậu cũng nhớ ra mục đích ban đầu của mình, lập tức hỏi:

"Làm sao em bị lạc? Cha mẹ em đâu? Em có biết không?’’

Hứa Đông Nhược vẫn mặc kệ cậu ta, ai bảo cậu ấy vừa rồi hung hăng quá làm chi, cô không thèm nói chuyện với cậu. Hơn nữa, cha mẹ đã dặn ở ngoài đường không thể tùy tiện nói chuyện cùng người lạ.

Cậu bé không hiểu vấn đề, liền gãi đầu:

"Sao em không nói?’’



Lúc này cách đó không xa, có người lên tiếng:

"Vừa rồi không phải nhóc rất hung hăng dọa bé gái kia sao?’’

Cô bé quay đầu lại, thấy người đang nói là một ông chú, đang đẩy xe bán bánh nướng ở một quán ven đường.

Hầu hết những người kinh doanh nhỏ ở nhà ga đều biết cậu bé này. Ông của cậu bé này là một thợ sửa giày da già ở quảng trường phía đối diện, bé trai thường xuyên cùng với ông đi bày quầy bán hàng. Hai ông cháu thời gian qua khá khó khăn, bày một quầy bán hàng, khi đói chỉ mua mấy cái bánh nướng ăn.

Thời kỳ đó lạm phát không cao, một khối tiền có thể mua 5 cái bánh nướng lớn, đủ cho hai ông cháu ăn từ sáng đến tối.

Cậu bé mua bánh nướng xong, đang trở về quảng trường tìm ông nội, thì gặp phải một cô bé đang khóc gào đòi cha mẹ.

Sau khi nghe xong chú bán bánh nói, cậu bé càng thêm bất lực, vội vàng biện hộ:

"Cháu không cố ý dọa bé ấy.’’

Chú bán bánh nướng vậy mà lại cười, vừa nhào bột vừa nói:

"Cháu cứ dỗ cô bé đi, trẻ con rất dễ dỗ.’’

Cậu bé chưa từng dỗ con gái lần nào, nên bối rối không biết làm cách nào để dỗ cô, cậu vò đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng lấy ra một cái bánh nướng đưa cho cô bé:

"Thì ra em đói bụng hả, anh cho em một cái bánh nướng, em không được khóc nữa đó.’’

Bánh nướng vừa được lấy ra, tiếng khóc của cô bé cũng theo đó mà giảm dần.

Buổi trưa Hứa Đông Nhược chỉ ăn mấy cái bánh nướng, uống một bình sữa Vượng Tử, no bụng nhanh mà đói cũng nhanh. Bánh nướng thơm ngào ngạt đưa đến trước mặt, như thu hút toàn bộ sự chú ý của Hứa Đông Nhược.

Nhưng cha mẹ của cô từng nói qua, đồ người lạ cho, không thể nhận cũng không được ăn. Cuối cùng cô rơi vào hoàn cảnh khó xử thật rồi, nên hay không nên nhận lấy bánh nướng của cậu bé ấy? Cô tròn mắt nhìn cậu ta rồi lại nhìn bánh nướng, hai lông mày bé nhỏ nhíu lại vào nhau.

Cậu bé: "Cầm đi!’’

Hứa Đông Nhược nhíu mày, đấu tranh nội tâm một lúc:

"Ba mẹ nói không thể nhận đồ của người lạ.’’

Cậu nhóc giờ mới hiểu vì sao bé gái cứ đắn đo mà không chịu nhận lấy, nhưng cậu ta giờ đã là soái nhi có kinh nghiệm, không vội vàng, cậu kiên nhẫn, chậm rãi nói:

"Chúng ta có thể kết bạn để chuyển lạ thành quen, như vậy thì em có thể ăn bánh nướng của anh rồi.’’

Nghe đến đây, Hứa Đông Nhược cảm thấy cậu bé này nói quả thật là hợp tình hợp lý, thế nên cô bé gật đầu đáp lại: "Được!’’

Cậu bé: "Anh tên Trịnh Bất Phàm.’’

Cô gái nhỏ: "Em là Hứa Đông Nhược.’’

Cậu bé:

"Tốt, bây giờ hai đứa mình là bạn, em có thể cầm bánh nướng của anh.’’

Hứa Đông Nhược vẫn còn ngượng ngùng một chút, chân thành nói:

"Em sẽ bảo ba mẹ em trả lại cho anh sau.’’

Sau đó nhận lấy bánh nướng từ Trịnh Bất Phàm.

Bánh nướng moới ra lò, vừa nóng vừa giòn, cô nóng lòng muốn cắn một cái.

Sau khi dỗ được cô bé, Trịnh Bất Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, dù mệt nhưng vẫn kiên nhẫn, cậu bé tiếp tục hỏi:

"Sao em bị lạc? Ba mẹ em đâu?’’

Khi nhắc đến cha mẹ, bánh nướng ở trên tay bỗng nhiên không còn thơm lừng nữa, hốc mắt của Hứa Đông Nhược lại đỏ lên, miệng lẩm bẩm: "Em không biết.’’

Trịnh Bất Phàm vừa thấy cô bé rưng rưng nước mắt, liền sợ hãi:

"Đừng khóc, đừng khóc! Em không khóc, anh đưa em đi tìm cha mẹ.’’

Hứa Đông Nhược lập tức nén lại nước mắt, môi nhỏ mím chặt.

Trịnh Bất Phàm một lần nữa thở dài, lại thêm một vấn đề nan giải, cậu không biết tìm cha mẹ cô bé ở đâu.

Được rồi, vẫn là nhờ sự hỗ trợ từ ông nội đi.

‘’Nếu không, trước mắt anh đưa em đi tìm ông nội của anh nhé.’’

Cậu nói với cô bé:

"Ông của anh ở phía trước quảng trường này thôi.’’

Có thể bởi vì Trịnh Bất Phàm cho cô một cái bánh nướng, Hứa Đông Nhược đã cảm thấy cậu bé này là người tốt, cậu nói gì cô liền nghe, nhẹ gật đầu:

"Dạ được.’’

Trịnh Bất Phàm chìa tay về phía Hứa Đông Nhược:

"Nắm tay anh, anh dắt em qua đường. Sau này em không được tự ý đi trên đường, xe cộ đông đúc, rất nguy hiểm.’’

Hứa Đông Nhược lần nữa ngoan ngoãn gật đầu, duỗi ra tay nhỏ, nắm tay của Trịnh Bất Phàm.

Trịnh Bất Phàm nắm lấy tay nhỏ mềm mại, vững vàng dẫn cô đi về phía trước.