Lưu Luyến Si Mê Người

Chương 5: Thì ra anh vẫn ở đây (5)

Buổi trình diễn bắt đầu vào lúc tám giờ, đến giờ đã diễn ra được một tiếng rưỡi.

Hứa Đông Nhược vẫn luôn bị nhốt ở văn phòng, không nắm được tình trạng thực tế của show thời trang.

Mặc dù show phát sóng trực tiếp trên điện thoại lẫn tivi, vẫn không thấy chút dấu vết nào của Trịnh Bất Phàm.

—-----

Một tiếng trước

Sau khi chuyển nhà, ai đi đường nấy thì hai người cũng không liên lạc gì với nhau nữa. Trịnh Bất Phàm vốn là chủ tịch của DZ, nếu để bị truyền thông phát hiện hắn ở trong phòng chuyên chú nhìn điện thoại, thì cũng không được bình thường cho lắm.

Hứa Đông Nhược vẫn xem live show DZ Đại Tú trên điện thoại, lòng thì trông mong Trịnh Bất Phàm trở về. Đôi mắt cô tuy rất chuyên chú vào màn hình điện thoại, nhưng hoàn toàn không để ý đến nội dung bên trong, mà ngược lại cân nhắc xem nên dọn món đồ nào khi chuyển nhà.

Nói dọn thì lập tức dọn, rất bất ngờ. Cũng có thể việc phát sinh cả đêm hôm nay đều bất ngờ, mỗi một việc đều vượt ngoài trí tưởng tượng của cô.

Nhưng mà cô thích bất ngờ kiểu này!

Trước đây cô từng tưởng tượng qua về viễn cảnh cô gặp lại Trịnh Bất Phàm, chỉ là chưa từng nghĩ đến hiện tại lại dọn tới sống cùng anh .

Có thể một lần nữa sống chung nhà cùng Trịnh Bất Phàm, nhìn chung chính là chuyện vui nhất từ trước đến giờ trong đời của cô.

Hơn nữa, chuyện này cũng coi như chứng minh anh vẫn còn độc thân.

Càng nghĩ càng thấy vui, cô tắt livestream, mở nhật kí điện thoại lên, ghi chú lại những món cần thiết mang theo khi dọn nhà.

Trong văn phòng tạm thời nằm gần hậu trường. Tầm 10h, bên ngoài hành lang tiếng bước chân cùng những âm thanh xì xào trò chuyện nhộn nhịp cả lên.

Chắc là buổi biểu diễn đã kết thúc.

—---------------

Không lâu sau, Hứa Đông Nhược nhận được tin nhắn Wechat của Trịnh Bất Phàm:

"Anh qua ngay đây.’’

Hứa Đông Nhược vẫn vậy, giữ nguyên tư thế, nằm bất động trên giường, vừa nhìn thấy tin nhắn liền bật dậy. Theo thói quen, cô thả chân xuống sàn nhà lần mò tìm giày, lúc chân chạm đến mặt đất, cũng là lúc cô nhớ ra đôi giày đã bị quăng không thương tiếc ở sàn diễn thời trang lúc nãy rồi.

Vài phút sau, cô nghe thấy tiếng bước chân tiến gần đến cửa, tiếp đó là âm thanh chìa khóa cắm vào ổ khóa. Khóa cửa đã được mở rồi, nhưng cánh cửa thì vẫn bất động, giống như bị một thế lực hắc ám nào đó cản trở phi vụ mở cửa này vậy.

Hứa Đông Nhược bị dọa cho sửng sốt một hồi, cuối cùng cô chân trần đi về phía cửa phòng. Cô đi được một nửa, liền nghe được ngoài cửa có một người phụ nữ đang giận dữ nói vọng vào:

"Cô là ai?’’

Lời nói như châm như chích, càng làm lòng cô đau nhói.

Tiếp đến, cô lại nghe Trịnh Bất Phàm nói:’’ Hứa Đông Nhược là … tôi’’

Hắn vốn định nói "em gái tôi’, nhưng lời chưa kịp thốt ra đã bị chặn đứng.

Trịnh Bất Phàm trong lòng chửi tục, hắn không muốn nghĩ cô là em gái hắn.

Hắn cúi người, đem đôi giày vẫn cầm trên tay đặt xuống sàn nhà, rồi bảo Hứa Đông Nhược:

"Mang giày vào đi em."

Hứa Đông Nhược cúi đầu nhìn, đây chính là đôi giày cao gót mà cô đánh rơi ở sàn diễn T.

Não bộ rất nhanh liên tưởng đến một hình ảnh, khiến cô cảm thấy buồn cười, nhưng để đảm bảo thể diện cho tên Trịnh Bất Phàm kia, cô liền ngoan ngoãn mang giày cao gót.

Hứa Đông Nhược mang giày xong, sự chênh lệch chiều cao giữa cô và Trịnh Bất Phàm giảm đi đáng kể. Anh cao 1m86, còn cô mang giày cao gót vào vẫn chỉ đến cằm anh.

Đổng Tiêu Lộ vốn đã ghen tỵ với cô, nhìn thấy cảnh này lửa giận lại được nước cháy to, cơn giận lên đến đỉnh điểm. Cô nhìn về phía Trịnh Bất Phàm mà nói lời thật lòng:

"Tôi muốn anh đưa tôi về nhà!’’

Cô gái này lại bắt đầu làm càn.

Trịnh Bất Phàm khẽ thở dài, phiền chán nói:

"Tôi không phải đã sắp xếp tài xế đưa cô về nhà sao?’’

Đổng Tiêu Lộ lập tức đáp lại:

"Tôi không cần tài xế đưa, tôi muốn anh đưa về. Nếu anh không đồng ý, tôi lập tức gọi cho cha mình nói rằng bây giờ đã 10h tối mà Trịnh Bất Phàm bỏ mặc thân gái yếu mềm ở giữa đường.’’

—--------------------

Trịnh Bất Phàm lúc đấy hồi tưởng lại một chút.

Mai là thứ hai, phải đi học. Sau khi suy nghĩ thật kĩ về thời gian và địa điểm, Trịnh Bất Phàm quyết định không cho phép Đổng Tiêu Lộ đến tham dự buổi biểu diễn lần này, để tránh cô ta trễ học.

Nhưng Đổng Tiêu Lộ không nghe, xem hắn là không khí, hắn không cho cô đến thì cô càng muốn đến, không chở cô theo thì cô tự lái xe theo.

Cũng vì tự mình lái xe đến, nên gặp chút vấn đề khi dừng xe ở điểm gửi xe.

—------------------------

Đổng Tiêu Lộ khẽ nhếch môi, rất đắc ý liếc nhìn Hứa Đông Nhược một cái, nói với Trịnh Bất Phàm:

"Ngày mai tôi vẫn muốn đi học, cho nên hôm nay anh nhất định phải đưa tôi về trường.’’

Trịnh Bất Phàm không ý kiến, mặt không cảm xúc nhìn Đổng Tiêu Lộ, không chút lưu tình mà nói:

"Nếu tôi là cha cô, tôi đã sớm đánh cô.’’

Hứa Đông Nhược nhịn cười nghĩ thầm:

"Trịnh Bất Phàm đúng là Trịnh Bất Phàm, không ai có thể uy hϊếp được.’’

Đổng Tiêu Lộ ủy khuất đến cực đỉnh, hốc mắt đều đỏ:

"Cha của tôi bảo anh chiếu cố tôi, anh chiếu cố tôi như vậy à? Bây giờ đã khuya rồi, anh bảo tôi một mình về trường à? Nếu trên đường tôi xảy ra chuyện gì, anh làm sao ăn nói với cha tôi?’’

Trịnh Bất Phàm không sợ uy hϊếp, chỉ sợ không hoàn thành được lời hứa với bố cô. Hắn đã hứa với chú Đổng, phải chiếu cố tốt con gái của chú ấy, phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Đổng Tiêu Lộ trong thời gian cô ta học Đại Học Tây Phủ.

Dù tự tay sắp xếp tài xế mà bản thân mình tin tưởng nhất để đưa cô ta về trường, nhưng một khi trên đường xảy ra chuyện gì, thì khó lòng mà ăn nói với chú Đổng. Hơn nữa, đúng là đã khuya rồi.

Nhưng hắn làm sao an tâm khi bản thân đưa Đổng Tiêu Lộ về, trong khi Hứa Đông Nhược lại về cùng tài xế.

Hứa Đông Nhược đã nhìn ra nội tâm bất ổn của Trịnh Bất Phàm.

Trịnh Bất Phàm nói:

"Tôi làm tài xế đưa cô về trường.’’

Vấn đề đã được giải quyết một cách thập toàn thập mỹ, Đổng Tiêu Lộ tuy rằng không bằng lòng nhưng mấy trò nũng nịu của cô đều bị Trịnh Bất Phàm ‘’né thính’’, đành phải tạm dừng. Để hắn ‘’xách tay’’ theo Hứa Đông Nhược, đưa cô về trường.

Trước khi lên xe, bản năng làm nũng của Đổng Tiêu Lộ lại vô thức kích hoạt, không chút do dự nói với Trịnh Bất Phàm:

"Tôi không muốn ngồi cùng cô ta.’’

Trịnh Bất Phàm chưa kịp phản ứng, Hứa Đông Nhược đã mở cửa xe ghế phụ, nói:

"Được! Tôi cũng đâu muốn ngồi cùng cô.’’

Nói xong, lên xe, đóng cửa.

Đổng Tiêu Lộ vốn muốn ngồi cùng Trịnh Bất Phàm, nhưng Hứa Đông Nhược quá gian xảo, cô ta đành phải nuốt ngược cơn giận vào trong, không phục ngồi ở hàng ghế phía sau.

Từ đường vành đai đến Tây Phủ Đại Học gần 40’ lái xe, lúc đưa Đổng Tiêu Lộ về trường đã gần 11h đêm.

Cổng ký túc xá sớm đã đóng, để Đổng Tiêu Lộ vào được bên trong, Trịnh Bất Phàm phải chấp nhận lắng nghe mấy lời kém thân thiện từ người gác cổng.

Nhìn Đổng Tiêu Lộ hạ cánh an toàn, Trịnh Bất Phàm mới thở phào nhẹ nhõm.

—-----------

Hứa Đông Nhược sau khi lên xe thì không xuống, đợi Trịnh Bất Phàm lên xe, cô mới hỏi hắn:

"Cô ấy là ai vậy anh?’’

Trịnh Bất Phàm:

"Đổng Tiêu Lộ, con gái chú Đổng.’’

Hứa Đông Nhược đã hiểu vấn đề, liếc mắt nhìn hắn, giọng điệu trêu đùa nói:

"Người thông minh vừa nhìn liền biết cô ấy thích anh, anh còn lạnh nhạt với cô ta, đúng là nam nhân không biết thương hoa tiếc ngọc.’’

Trịnh Bất Phàm:

"Cô ấy thích anh?’’

Hứa Đông Nhược:

"Cô ấy bảo vệ anh như thế, còn nói cô ta không thích anh?’’

Trịnh Bất Phàm:

"Cô ấy không phải bảo vệ, mà là bá đạo một cách ngu xuẩn.’’

Hắn thở dài một cái, lại nói tiếp:

"Chú Đổng sau khi có con gái, vì mẹ Đổng Tiêu Lộ mất sớm, cho nên cả nhà đặc biệt chiều cô, chiều đến hư người. Cô ấy nghĩ mình là trung tâm vũ trụ.’’

Hứa Đông Nhược liền hiểu rõ vấn đề.

Đổng Tiêu Lộ từ nhỏ đến lớn bị xem là bảo bối, những người xung quanh đều làm theo ý cô ta. Nhưng Trịnh Bất Phàm lại không thuộc mẫu người nhẫn nhịn chịu đựng, thế nên Đổng tiểu thư bị thu hút bởi hắn.

Nói đúng hơn, cô ấy muốn chinh phục hắn, xem hắn là con mồi, không cho phép người khác cướp.

Hứa Đông Nhược vẫn còn chỗ chưa yên tâm- Đổng Thành Công rốt cuộc có ép hắn cưới con gái mình? Vì vậy tiếp tục thăm dò:

"Anh đối với cô ấy hung ác, không sợ cô ấy nói với cha mình, sợ rằng khiến ông không vui sao? Dù sao thì chú ấy cũng muốn anh chiếu cố tốt cho con gái chú ấy.’’

Trịnh Bất Phàm:

"Chú ấy là người biết phân biệt phải trái.’’

Hắn dùng tay phải búng một cái vào trán Hứa Đông Nhược, sau đó nói tiếp:

"Em không được suy nghĩ lung tung.’’

Cô lập tức đỏ mặt khi bị nhìn thấu tâm tư nhỏ:

"Ai suy nghĩ lung tung? Em không phải sợ anh bị ép bán thân sao.’’

Trịnh Bất Phàm:

"… ‘’

Hứa Đông Nhược liếc mắt nhìn hắn:

"30 tuổi còn độc thân, đúng là không biết xấu hổ.’’

Trịnh Bất Phàm ở một bên thấy thế, liền lập tức đáp:

"Em cũng như anh thôi.’’

Hứa Đông Nhược trầm mặc:

"Thật ra em đã kết hôn.’’

Trịnh Bất Phàm ngây ra, giống như bị người ta đánh một cú thật đau vào chỗ mong manh nhất, não bộ phát ngốc. Không biết nên làm gì tiếp theo, ngồi một lúc mới mở miệng nói chuyện:

"Anh… anh đây…. khi nào mới có thể… nhìn thấy chồng của em gái?’’

Hắn nặng nề mà luyến tiếc nhả ra từng chữ một.

Cuối cùng cắn chặt răng, đè nặng tâm tình mà lái xe.

Hứa Đông Nhược cười đến chảy cả nước mắt, thấy Trịnh Bất Phàm tức giận lại ủy khuất như vậy, cô vội vàng an ủi anh:

"Em chỉ đùa anh một chút thôi.’’

Trịnh Bất Phàm bất động, không nói lời nào, tựa như không nhìn thấy một Hứa Đông Nhược bằng da bằng thịt trong xe.

Hứa Đông Nhược thấp giọng, thì thầm một câu:

"Lòng dạ hẹp hòi!’’

Cô điều chỉnh lại âm giọng, thấy Trịnh Bất Phàm do dự một lúc, không nhịn được mà cất tiếng hỏi:

"Anh vừa rồi nói là muốn nuôi em cả đời, thật hay là giả?’’.