Cơn mưa phùng lách tách rơi xuống mái nhà lợp ton còn mới toanh, cơn mưa nhỏ nhưng dai dần dần chuyển thành cơn mưa nặng hạt. Những hạt mưa bé xíu nhưng với uy lực lớn dội vào mái nhà từng đợt ì ầm đinh tai. Nước xối xả tuôn xuống mái hiên rồi rớt lộp độp trên nền sân lạnh lẽo. Cơn mưa to đến nỗi xung quanh bây giờ chỉ còn là một màn trắng xoá, nhưng trong bức màn đó vẫn lờ mờ thấy được sự âm u của thị trấn này. Chỉ mới hơn 4 giờ mà bầu trời đã ngã màu đen thẳm, từng đợt sấm cứ vầng vũ trên mây như những con rồng vàng bay lượn, rồi chúng gầm thét để xả cơn tức giận của mình. Vài tia sét lớn giáng thẳng vào thị trấn làm cho mọi người có phần kinh sợ. Tiếng sét uỳnh đùng, rồi đáp xuống một cách thô bạo ngay nền đất chỗ cái ao gần nhà tôi.
Trong khung cảnh thiên nhiên hỗn loạn đó vẫn nghe tiếng một người đi lạch bạch dưới mưa. Dáng người hiện ra làm tôi thấy rõ, một người đàn ông liêu xiêu, èo ọt nhưng cao lắm. Từng hạt mưa không nể nang ai mà dội thẳng vào đầu người đó. Từng giọt nước theo kẻ tóc lăn xuống vai rồi rớt tỏng xuống đất. Ông ta bận một bộ đồ sơ mi màu nâu kẻ sọc với phần vai sờ cũ, bận quần tây đen đã có phần lấm lem sau trận ẩu đả ở chợ. Chả phải ai khác hơn mà là bác tư của tôi. Sau khi bác ấy tỉnh dậy thì bác cứ la ó, rồi nói mê cái gì đó, lúc sau thì bác nằng nặc đòi về. Gia đình tôi thấy mưa nên cũng cản nhưng không làm lại bác ấy. Bác đi xiêu vẹo như người say rượu, vấp lên vấp xuống, đi ra khỏi cổng thì bác lại la vài tiếng nhưng rồi im bặt. Loạng choạng một chút thì bác lại đi nhưng dáng đi lần này của bác khác hẳn dáng đi lúc nảy, như có ai nắm tay bác kéo đi ấy.
Cơn mưa dai dẳng hoài mà chẳng dứt, tận tới tối 2 ngày sau mà mưa vẫn còn rỉ rã. Từ lúc nhỏ xíu, nhà tôi đã ở gần cái công trình, ồn ào cực, dần dần tôi cũng quen riết rồi thành sở thích, có tiếng động ồn tôi mới dễ ngủ. Tiếng mưa rỉ rã trong đầu tôi như một bản nhạc chill thư giản lắm. Quả nhiên tối đó tôi ngủ li bì chả biết được chuyện gì.
Sáng hôm sao tinh thần khoẻ khoắn tôi nhảy lửng tửng xuống nhà. Gặp mẹ tôi, tôi vui vẻ chào hỏi:
- Mẹ, sáng nay ăn gì dạ!
Mẹ uể oải cất giọng mệt mõi:
- Ăn bánh mì đi con, hôm qua mẹ chả ngủ được.
- Sao vậy mẹ! Tối mưa mẹ ngủ không được hả.
Tôi thắc mắc.
- Hôm qua con không biết gì sao, tiếng động lớn đến thế mà. Chuyện là hôm qua nhà dì Cúc cách nhà mình vài căn nè, bị cháy. Chả hiểu sao mưa như vậy mà nhà cháy được. Hên chỉ cháy tầng hai thì cứu hoả tới, không nghiêm trọng lắm. Mẹ ra hỗ trợ cả buổi, sợ lửa lan sang nhà mình đấy.
Tôi ngạc nhiên:
- Trời! Vậy dì Cúc có sao không mẹ.
- Hên là không sao đấy! Mà có điều sau trận cháy nhà đó thì... Dì Cúc hoá điên rồi. Có lẽ là do dì ấy hoảng sợ quá.
- Trời! Vậy hả mẹ, để bửa nào con qua thăm dì ấy.
Hồi đó nhà dì Cúc đã ở đây rồi. Từ khi mẹ sinh tôi ra thì gia đình tôi mới dọn đến ở, dì ấy cũng là người đối tốt với gia đình tôi từ những ngày đầu. Trong kí ức mờ nhạt của tôi thì hồi đó tôi thường qua nhà dì ấy chơi lắm, nhà thì chỉ có mình dì, chồng dì mất từ lúc trẻ cơ. Sống lủi thủi một mình cũng buồn nên mỗi khi tôi qua dì vui lắm, riết rồi hồi ấy tôi thân với dì cực. Có chuyện gì buồn, hay bị mẹ đánh tôi đều chạy qua nhà dì. Phần là để tránh mặt mẹ, khỏi phải bị mẹ chửi, phần nữa là qua đó tôi có người người nhõng nhẽo khóc lóc sướt mướt. Lần nào cũng vậy, tôi đi qua bển khóc lóc mấy tiếng đồng hồ rồi dì lại dắt tôi qua nhà, mà la mẹ tại sao lại đánh tôi, lúc đó có người chống lưng nên tôi vui lắm. Xưng hô bằng dì như thế thôi chứ năm ấy dì Cúc cũng đã ngoài 50 tuổi rồi. Lớn hơn một tí thì tôi cũng không còn qua nhà dì nữa, có lẽ là lúc đó tôi đã có nhận thức, ít khi bị mẹ la rầy.
Sau khi đã ăn xong ổ bánh mì thì tôi leo lên xe đạp để đi đến trường cho lẹ. Có lẽ hôm đó tôi học rất khoẻ, vì toàn là tiết tôi yêu thích. Đến tiết 3 thì đột ngột có chuyện lạ xảy ra, con Tuyết trong lớp tôi có xin đi vệ sinh vào tiết 2. Mà hết ra chơi rồi vào tận giữa tiết 3 mà cũng chả thấy bóng dáng nó đâu. Cô giáo có dự cảm không lành cũng xuống lầu mà kiểm tra. Chỉ ít phút tiếng la thất thanh của cô đã làm chấn động toàn trường. Học sinh nháo nhào chạy xuống xem, vì quá đông nên tôi chỉ thấy được hình ảnh của con Tuyết kế bên cái giếng cạn ở phía sau nhà vệ sinh. Mặt nó lấm lem bùn đất, tóc bù xù hết cả, hình như nó còn đang ăn cái gì đó. Thấy đông quá ban giám hiệu bắt đầu giải tán học sinh. Kết quả là ngày hôm ấy tôi cũng được cho về sớm.
Hai chiếc xe đạp dàn hàng ngang chạy cót két trên con đường lộ. Tôi và thằng Minh đang bàn tán chuyện con Tuyết vừa lúc nảy, thằng Minh cất lời:
- Có khi con Tuyết bị ma nhập đó mày!
Tôi hơi bàng hoàng nhưng rồi cũng bình tĩnh lại.
- Mày nói cũng có lý! Ai đời lại đi xuống cái giếng hoang đó. Mà nó còn xuống đó ăn ăn cái gì nữa á mày, nhìn ghê lắm.
Minh suy ngẫm:
- Vậy chắc tao nói đúng rồi đó!
- Mày yên tâm, chú bảo vệ trường mình là họ hàng tao. Có gì mai tao lại hỏi! Chắc chắn bác ấy sẽ biết.
- Mày hay lắm Mạnh! Có gì kể tao nghe với.
Minh có vẻ thích thú lắm, cứ chuyện gì đυ.ng tâm linh là nó hứng khởi lên hẳn. Chạy một xíu thì tới ngã ba, chúng tôi tách nhau ra mỗi người một hướng mà đi về nhà. Lúc ấy chắc cũng tầm 9 giờ mấy sáng, chạy ngang khu chợ tôi vẫn còn thấy mẹ tôi đang đi mua đồ ở đó. Có lẽ là do bà mệt vì đêm qua là một đêm đầy vất vả. Ngóng chiếc tai thính tôi nghe được cuộc đối thoại giữa mẹ và mấy bà cô đi chợ.
- Nè cô Phùng (Mẹ tôi) anh tư sao rồi, tôi nghe nói hôm bửa có vụ gì rần rần ở đây á hả.
Mẹ tôi ái ngại:
- Em cũng không biết! sao khi anh ấy về em cũng mất liên lạc luôn.
Một cô nào đó cất tiếng:
- Em ở gần nhà nè chị! Mấy nay trong nhà ảnh im lìm, chả nghe tiếng gì chị ạ! Còn nghe mùi thum thủm nữa. Mùi nó kì lắm.
- Ui! Kinh thế cơ á. Mà thôi các cô ơi đừng bàn nữa! Coi chừng lây cái nghèo cái xui đấy - bà dì đanh đá cất tiếng chua ngoa.
Mẹ tôi bực mình đáp trả:
- Dì thôi buôn những lời cay độc đó đi! Lúc anh ấy còn giàu sang thì mấy chị bâu vào mà xin này xin nọ. Bây giờ anh ấy thế cùng lực kiệt thì mấy chị nói những lời khó nghe như vậy sao.
Bà dì biết mình sai nên cũng xấu hổ mà im lặng. Mẹ tôi rảo bước nhanh vào khu chợ, mặc cho ba bà dì ở lại.
Chiều hôm đó, tôi qua thăm dì Cúc. Đúng như lời mẹ tôi nói, tầng 2 của nhà dì đã bị cháy rụi cả, chả còn thứ gì sót lại chỉ còn những vết đen bị cháy xém do ngọn lửa dữ dội đó gây ra. Cổng nhà dì không khoá, tôi mở rồi đi vào rồi gọi to tên dì:
- Dì Cúc ơi! Con qua thăm dì nè, mở cửa cho con với.
Nghe được giọng quen thuộc, dì vội tung cửa chạy ra. Thấy tôi, dì liền nhào tới mà ôm rồi bật khóc. Tôi luống cuống đỡ dì vào nhà. Dì nay cũng đã ở cái tuổi xế chiều, cần được có người chăm sóc, quan tâm vậy trong căn nhà chả có một bóng người ngoại trừ dì. Nhà cửa bề bộn lên cả, chén dĩa bể tứ tung, muỗng đũa rớt đầy trên nền nhà. Đang ngó nghiêng thì dì bỗng nắm tay tôi lay lay:
- Sao giờ này mới tới chơi!
Dì nói với giọng run run. Có lẽ dì nhớ tôi lắm, tôi ngước mặt nhìn dì đáp:
- Vâng! Dạo này con hơi bận. Mốt con sẽ đến chơi với dì thường xuyên hơn nha.
- Ừ ừ! Nhớ nhớ tới chơi nha.
Nhìn dì bây giờ ốm quá, da dì nhăn nheo hết cả. Từng nốt đòi mòi hiện rõ trên đôi tay gầy guộc làm tôi xót lắm. Mái tóc cắt ngang vai đã có phần bạc đi trông thấy. Bắt chuyện với dì một hồi thì tôi mới dám gan mà hỏi:
- Nhà bị sao mà cháy dữ thế hả dì!
Dì nghe xong mà ngơ ngác, trợn tròn mắt rồi phản ứng dữ dội. Dì la hát, chạy quanh nhà quơ tay toáng loạn. Thấy dì kích động quá tôi liền chạy tới mà trấn an dì đủ thứ, hồi sau dì bình tĩnh lại, nước mắt rưng rưng dì cất tiếng:
- Sợ...Đáng sợ lắm. Không phải dì làm, nó làm!
Tính hỏi tiếp nó là ai, nhưng sợ dì lại quá khích nên thôi tôi im lặng. Sau một hồi tỉ tê với dì đủ thứ thì ánh hoàng hôn cũng đã lấp ló chiếu vào sân nhà dì, thấy vậy tôi cũng vội đi về. Dì ấy không muốn tôi về cho lắm, cứ kéo tôi lại mãi. Tôi phải bảo ngày mai tôi sẽ tới chơi dì mới bỏ tôi ra.
Sau bửa ăn tối tôi lên giường nằm ngủ. Giấc ngủ đến với tôi vô cùng nhanh chóng, chìm vào cơn mê đầu tôi như trống rỗng tưởng chừng như mình đang ở một không gian nào đó. " Bụp" một tiếng, tôi dần mở mắt ra. Rà trên đầu giường để tìm chiếc đồng hồ, thì tôi biết bây giờ đã 3 giờ sáng. Tôi vội nằm xuống để tìm lại giấc ngủ. Vài phút sau thì tiếng cửa phòng kẽo kẹt vang lên, rồi đến tiếng của một người bước đi chậm rãi vào phòng. Định mở mắt xem ai đi vào phòng mình thì tôi bỗng nhận ra cơ thể không tài nào cử động được. Cố gắng mở đôi mắt tôi lờ mờ thấy được một bóng đen ở dưới chân giường. Chính xác hơn thì tôi đã bị bóng đè.
Suy nghĩ chỉ thoáng trong đầu mà tay chân tôi đã lạnh toát. Cái bóng đen đó từ chân giường di chuyển từ từ lên đầu giường. Rồi kê mặt nó nhìn sát vào mặt tôi, một cái đầu bóng láng. Nói đúng hơn là cái bóng đó có một màu đen bóng láng. Nỗi sợ chạm đến đỉnh điểm thì tôi ngất xỉu chẳng biết gì nữa.
Thời gian chẳng biết trôi qua bao lâu, mà ánh sáng ban mai chói chang đã rọi thẳng vào mặt tôi. Nheo đôi chân mày lại tôi dần dần mở mắt ra. Hình ảnh tối hôm qua chạy qua trong đầu tôi như một cuộn phim bị nhoè màu, nó mờ dần rồi tan biến. Tôi dường như quên lãng chuyện đó, cứ tưởng rằng đó là một cơn ác mộng đáng sợ. Khác hẳn với ngày hôm qua, tôi lê những bước chân uể oải xuống nhà. Gặp mặt tôi, mẹ Phùng ngạc nhiên nhướng mắt nhìn:
- Nay trường cho nghĩ hả Mạnh!
Nghe mà giật cả mình! Tôi nhìn đồng hồ thì đã là 7 giờ 30 sáng, choáng váng cả mắt tay chân tôi run cầm cập. Vì đây là lần đầu tiên tôi đi học trễ trong suốt nhưng năm đi học. Luống cuống thay đồ tôi vọt ra xe mà chạy nhanh đến trường, đầu tôi nghĩ tới những viễn cảnh bị thầy trách phạt, bạn bè dòm ngó, cái cảnh ngại ngùng biết bao nhiêu. Trường đã vắng tanh, học sinh vào lớp cả, hên cái là bác bảo vệ quen với tôi nên được mở cửa cho vào. Lớp tôi ở tận tầng 3, leo được vài bật thang thì tôi nghe tiếng động lạ.
Tôi bước lên một bước thì từ sau dội lên một bước nữa. Bước chân khác hẳn tiếng bước chân của tôi, bước chân lạch cạch đi trên từng bật cầu thang như tiếng của đôi giày ghệt dành cho các chú bộ đội vậy. Nhìn xung quanh mà chẳng thấy bóng dáng người nào, tôi cố suy nghĩ trấn an:
- Có lẽ bác bảo vệ đi đâu đó thôi.
Chạy thật nhanh lên tầng 3, tôi vẫn nghe được tiếng bước chân kì quái đó. Từng bước chân đều đặn nhưng dồn dập như của người chiến sĩ nào đang hành quân ra mặt trận. Tiếng lạch cạch ngay sát phía sau lưng tôi, dường như nó có thể với tay ra mà nắm cổ áo tôi lôi lại một cách dễ dàng. Tôi nhắm mắt nhắm mũi chạy thật nhanh lên tầng 3, không may hai chân bị vấp vào nhau, mất đà tôi ngã nhào về phía sau tôi lăn lăn xuống từng bật cầu thang. Thân thể tôi va đập tứ phía, lưng tôi đập vào tường một cái mạnh đau điếng, tưởng chừng tôi sẽ lăn xuống tận tầng trệt. Nhưng điều bất ngờ xảy ra, tôi được ai đó đẩy từ phía sau lên, thoát khỏi cảnh té cầu thang. Mặt tôi tái mét, nhăn nhó, lòm khòm ngồi dậy, định quay lại cảm ơn người vừa cứu mình, thì lạ thật, chẳng có một ai chỉ thấy mỗi dãi cầu thang sâu hun hút.
*Còn Tiếp.*