Những oán linh, hay những vong hồn ngạ quỷ ở trần gian này với mục đích báo oán hay làm những điều khi còn sống mình không làm được. Còn có những vong hồn vừa chết đi họ đã không còn vướng bận mà tiến thẳng đến cõi vĩnh hằng. Câu chuyện hôm nay tôi muốn nói tới đó là về Đẫm Lệ Quỷ.
Tôi là Mạnh, tôi năm ấy chắc cũng tầm 12 tuổi.
Vào 1 buổi chiều thu, gió se lạnh. Trên đường đi, những chiếc là vàng phủ kín mặt đường. Tiếng lá xào xạc vui tai, những chiếc lá khô bị tôi đá văng đi tứ tung. Thật sự ngày ấy tôi rất tinh nghịch. Đang đùa giỡn tôi bỗng nghe tiếng Bác Tư:
- Mạnh sao giờ còn ở đây nghịch lá, mẹ mày đâu, chú kím ở nhà mà không thấy.
Tôi ngước mặt lên, trả lời bằng sự vô tư, hồn nhiên:
- Con đâu biết! Nảy mẹ kêu con đi chợ mua cho mẹ vài món về mẹ nấu canh.
- Trời đất, tao đang tính gặp mẹ mày để bàn chuyện quan trọng. Thôi nào mẹ mày về thì kêu mẹ gọi chú nghe không.
Nói xong Bác Tư bỏ về. Tôi cũng chán không chơi nữa, gặp Bác ấy là tôi lại hết muốn chơi. Vì sao ư! Chả là Bác ấy rất bê tha, rượu chè, bài bạt Bác ấy điều có đủ. Người ta gọi là tứ đổ tường á!. Nhà tôi thì cũng không giàu cho lắm, chỉ đủ làm đủ ăn trang trải cuộc sống hàng ngày. Mà mỗi lần bác ấy qua nhà đều mượn tiền, không phải mượn vài trăm mà là vài triệu. Vì gia đình tôi nể bác ấy nên cũng cho mượn hết lần này đến lần khác, mà có bao giờ bác ấy trả đâu. Không hiểu sao bác ấy lại ra nông nổi như vậy. Ngày trước bác ấy tốt lắm có vợ có con làm ăn khá giả, thuận buồm xuôi gió. Từ cái ngày vợ bác ấy mất, rồi vài tháng sau con bác ấy cũng mất đi. Từ đó bác không còn hi vọng sống nữa, cứ ăn chơi sa đọa đến nỗi không còn một xu dính túi.
Đi đi một hồi thì trời chạng vạng mặt trời sắp mất, tôi cũng hơi sờ sợ. Không biết bây giờ mẹ đã về chưa, vừa đi vừa suy nghĩ bỗng tôi nghe của một tiếng người con gái gọi tôi:
- Đi đâu thế!
Nghe có người gọi nên tôi đáp lại:
- Em đi chợ về cho mẹ.
Chỉ vừa mới đáp xong, thì ở đâu đó tôi cảm nhận được sau lưng tôi có người. Quay ngoắt lại tôi thấy có một dáng người hiện ra. Những tia nắng màu đỏ cam của buổi chiều tà, len lỏi qua từng khe lá, chiếu vào dáng người mảnh khảnh đó. Là một người con gái, tôi độ rằng chị ấy chỉ mới tuổi đôi mươi. Tóc chị dài đến giữa lưng, bận một bộ đồ ngủ phi bóng, chân chẳng mang gì, chắc là đang ngủ rồi chạy ra đây. Nhưng sao tự nhiên lại chạy ra đây làm gì? Tôi và cô ấy cứ đứng trân như thế một lúc. Sự bất an trong lòng tôi đột nhiên dâng lên, tôi cảm nhận được cô ta không phải con người.
Dòng suy nghĩ bị cắt đoạn vì có một bàn tay kéo tôi lại, đó là một bà cụ. Trong bà có nét phúc hậu lắm, lưng bà còng, tay bà chống gậy, mặt một bộ đồ bà ba, choàng khăn quàng cổ. Tôi nhìn thấy bà đang đọc cái gì đó, xong bà lôi trong túi ra một tờ giấy màu vàng đang lấp lánh ánh sáng hoàng kim phóng về phía cô gái kì lạ đó. Cô ta quay lại nhìn chúng tôi, chỉ có cái đầu quay lại, còn đầu cô ta vẫn giữ nguyên ở đó, nói đúng hơn là cái đầu của cô ta quay 180°. Giật mình hoảng sợ tôi lùi về phía sau mấy bước. Mặt cô ta vô hồn, đờ đẫn, nhưng lại rất quen thuộc, hình như tôi đã gặp cô ta ở đâu rồi.
Tờ giấy vàng chỉ vừa chạm vào lưng cô ta thì bốc cháy, lửa lan đến cả người cô ta. Từng làn khói đen pha lẫn khói trắng bốc lên nghi ngút, chỉ thoáng đó mà ngọn lửa đã tàn, còn cô gái thì đã tan biến vào không trung.
Bóng tối bao phủ bầu trời, chỉ còn vài giọt ánh lửa lập loè của những chiếc lá khô bị cháy xém lúc ban nảy. Sự việc quá đỗi bàng hoàng, tôi một lần nữa lại gặp ma, gặp những thứ kì dị, quái đảng, không có lời giải thích. Đi tới dập tắt tàn lửa, bà cụ quay lại nhìn tôi:
- Cháu không sao chứ!
Vì sự việc lúc nãy vẫn còn in đậm trong đầu tôi nên những lời bà cụ nói tôi không nghe được.
- Cháu không sao chớ!
Tôi giật mình:
- Vâng.
với ánh mắt sợ hãi tôi cứ lùi về phía sau, đôi chân run rẩy thúc giục tôi chạy thật nhanh. Tôi cứ chạy, cứ chạy.
Chạy một khoảng tôi nghe bà cất giọng nói:
- Nhà ta ở đây cách hai con đường có chuyện gì cứ tìm gặp ta.
Giọng nói của bà cứ nhỏ dần, nhỏ dần vì tôi chạy đã khá xa. Quay đầu lại tôi vẫn thấy bà đang nói cái gì đó nhưng tôi không nghe rõ. Chỉ nghe được những tiếng lá cây bị tôi đạp xào xạc, pha lẫn tiếng thở hổn hển của tôi.
- Cuối cùng cũng về tới nhà rồi.
Tôi cất Tiếng gọi thật lớn:
- Mẹ ơi!!! Mở cửa cho con.
Vừa gọi tôi vừa mếu máo, vừa đập cửa.
*Còn tiếp.*