Trong Thôn Có Chàng Trai Đến Từ Tận Thế

Chương 37: Cậu thích hắn? (2)

Nhưng anh không định bỏ qua chuyện này, mặc dù anh không thích xen vào việc của người khác, nhưng ai bảo vừa rồi ở tiệm tạp hóa anh trùng hợp nghe thấy mấy lời kia của Triệu Hải Sinh chứ.

Anh có ấn tượng rất tốt về cha con nhà họ Lâm, hơn nữa về sau mình còn rất nhiều chuyện làm phiền bọn họ, lúc này không ngại nhắc nhở một chút, dựa vào ánh mắt tinh tường và kinh nghiệm nhiều năm của mình, lúc trong tiệm tạp hóa có thể nói ra lời kia, chắc chắn nhân phẩm của Triệu Hải Sinh này có vấn đề.

Bởi vậy khi đi đường anh cố ý thả chậm bước đi, Lâm A Mặc thấy anh xách rất nhiều thứ, cho rằng rất nặng, cũng không nghi ngờ gì, còn tốt bụng san sẻ giúp anh, đồng thời cũng phối hợp đi chậm hơn chút.

Cho nên khi hai người đi đến đầu trấn, mặc dù không bỏ lỡ xe bò của lão Lý thúc, nhưng trên xe đã ngồi đầy người, tất cả mọi người đều trông cậy ngồi nhờ xe bò về thôn, tiết kiệm chút sức lực, cho nên hai người chỉ có thể chậm rãi đi bộ trở về.

“Trước tiên chúng ta tới nơi kia uống chén trà nghỉ ngơi một lát, sau đó chậm rãi trở về, bây giờ mặt trời chói chang, đi bộ trở về chắc chắn sẽ bị cảm nắng...”

Ngô Kình Viễn mặt không đổi sắc chỉ vào quầy trà ven đường gần đó, đề nghị.

Mặc dù Lâm A Mặc hơi thất vọng vì không được ngồi xe bò, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, bây giờ nắng thật sự rất to, nếu lúc này kiên quyết trở về, quả thật dễ bị cảm nắng, đổ bệnh thì không hay rồi.

Lúc này đã qua giữa trưa, thôn dân lên trấn trên họp chợ cũng đã về nhà ăn trưa, mặc dù ăn chút gì đó ở trấn trên cũng không phải vô cùng đắt đỏ, nhưng mọi người đều tiết kiệm, thà đói bụng về nhà cũng không muốn tiêu tiền bậy bạ, cho nên trong quầy trà cũng không có nhiều người.

Ngô Kình Viễn cố ý chọn một vị trí vắng vẻ, gọi chút đồ ăn rồi chủ động nói chuyện.

Tính cách thiếu niên hướng ngoại, rất dễ nói chuyện, anh tìm chút đề tài là có thể trò chuyện hăng say, không chút câu nệ, anh hỏi cái gì cậu trả lời cái đó, không hề đề phòng tẹo nào, chỉ thoáng chốc, đề tài câu chuyện đã dời đến người Lâm Hải Sinh.

Lâm A Mặc còn nhỏ tuổi, kiến thức không nhiều, ngày thường đấu trí với mấy đại thẩm trong thôn thì còn tạm được, chứ đối mặt với người khôn khéo đã sống hai đời như anh, chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào tròng, ngượng ngùng trả lời hết.

“... Hải Sinh ca rất tốt, ta xấu xí, người trong thôn đều ghét bỏ ta, chỉ Hải Sinh ca tốt với ta, mỗi lần có người dám bắt nạt ta, huynh ấy sẽ giúp ta, còn thường xuyên tới giúp nhà ta làm việc đồng áng, nhớ có một mùa thu hoạch thời tiết không tốt, trời đổ mưa to, may có huynh ấy đến giúp đỡ, nhà ta mới có thể thu hoạch xong lương thực, nếu không năm đó cả nhà bọn ta đều phải thắt lưng buộc bụng.”

Nhắc tới Triệu Hải Sinh, trong miệng Lâm A Mặc đều là lời hay ý đẹp, từ đầu đến đuôi đều là khen ngợi, nụ cười trên mặt cũng vô cùng ngọt ngào.

Ngô Kình Viễn lặng lẽ lắng nghe, nhìn nụ cười ngọt ngào của cậu, đáy lòng hơi trầm xuống.

Đừng thấy Lâm A Mặc hoạt bát thông minh, bạc cha cậu kiếm được đều là cậu quản lý, chuyện trong nhà cũng là cậu quán xuyến, trên thực tế cậu cũng rất ngây thơ ngốc nghếch.

Đặc biệt là ở mặt tình cảm này, bởi vì xấu xí, đừng nói là có người thích, không chê đã là tốt lắm rồi.

Bỗng nhiên có người chủ động lấy lòng, đương nhiên cậu sẽ vừa mừng vừa lo, cộng thêm Triệu Hải Sinh tiếp cận cậu có mục đích, một người ngây thơ không hiểu gì về tình yêu như Lâm A Mặc căn bản không phải đối thủ, rất dễ bị mắc bẫy.

“Cậu thích hắn?”

Nhìn nụ cười ngọt đến thấm vào ruột gan trên mặt Lâm A Mặc, trong lòng Ngô Kình Viễn hơi khác thường, bưng bát trà lên, vừa uống trà mát vừa cười nhạt hỏi.

“Hở? Ta ta không... không, không phải, ta, ta...”

Dứt lời, khuôn mặt Lâm A Mặc lập tức đỏ lên, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Ngô Kình Viễn, đầu lưỡi như bị xoắn lại, căn bản không ngờ Ngô Kình Viễn sẽ hỏi thẳng ra như vậy, khuôn mặt cậu như bị lửa đốt, cả khuôn mặt đỏ phừng phừng, lắp bắp không biết nên trả lời như thế nào.