Giờ phút này, dường như cô nương đang tức giận, người đàn ông lại vô cùng nịnh nọt, chỉ vào bánh ngọt trong một chiếc bình gốm đối diện, chuẩn bị mua mấy miếng lấy lòng cô nương kia.
Ngô Kình Viễn vốn không có hứng thú nghe đôi người yêu người ta giận dỗi với nhau, nhưng lời nói tiếp theo của hai người lập tức hấp dẫn sự chú ý của anh.
“Bảo Châu, nàng đừng nóng giận, ta thật sự không thích Lâm A Mặc kia, cậu ta xấu xí như vậy, sao ta lại thích được chứ? Nhưng mà cậu ta là tiểu ca nhi, rất giỏi làm việc, nếu có thể lấy về nhà, về sau trong nhà nàng làm cả, cậu ta làm lẽ, có cậu ta ở nhà, việc trong nhà nàng không cần làm, giống như một thiếu phu nhân, thật tốt biết bao...”
“Ta không tin! Lâm ca nhi cũng không phải kẻ ngu, ta nghe nói nhà họ Lâm trong thôn các huynh cũng không coi là nghèo, người ta bằng lòng gả tiểu ca nhi làm lẽ cho huynh? Ta chưa từng thấy đàn ông trong thôn nào cưới hai người vợ đâu, huống hồ nhà huynh còn nghèo như vậy, không phải lão gia mà đòi hưởng phúc của lão gia, cùng cưới cả cô nương và tiểu ca nhi, mơ cũng đẹp lắm, hừ!”
Rõ ràng cô nương mặc váy hoa nhí kia cũng không phải người dễ dụ, căn bản không tin tưởng, cho nên nói chuyện cay độc không chút khách sáo.
Người đàn ông lộ vẻ khó coi, cảm thấy rất mất mặt, nhưng vẫn nhẫn nhịn, tiếp tục nịnh bợ lấy lòng cô nương kia, giải thích.
“Bảo Châu, nàng tin tưởng ta, lời ta nói đều là thật, Lâm ca nhi kia xấu xí, hơn nữa cả ngày không quy không củ xuất đầu lộ diện bên ngoài, khiến người ta bàn tán phàn nàn, qua năm nay cậu ta mười chín rồi, đến bây giờ vẫn chưa ai tới nhà cậu ta cầu hôn đâu, nếu như ta chịu cưới cậu ta, nói không chừng cậu ta còn lên chùa thắp hương bái Phật cảm ơn đấy! Châu Nhi nàng đừng tức giận nữa, chẳng phải ta cưới cậu ta về là để sau này nàng sống thoải mái hay sao, ăn miếng bánh ngọt cho bớt giận đi, bánh ngọt này chính là bánh của Tô Hương Viên nổi tiếng nhất huyện thành đấy...”
“Huynh cũng thật giỏi tính toán...”
Sau khi nghe xong, dường như trong lòng cô nương kia thoải mái hơn chút, lườm gã ta một cái, hừ giận một tiếng rồi không tiếp tục đề tài này nữa, bắt đầu chọn đồ bên trong cửa hàng, cuối cùng mua một đống lớn đồ vật các cô nương yêu thích như điểm tâm mật ong... bỏ ra trọn vẹn nửa xâu tiền đồng.
Đừng nghĩ nửa xâu tiền đồng này không nhiều, dựa theo mức thu nhập của trấn trên, nửa xâu tiền đồng là tiền công một tháng của phần lớn người, mà nhìn cách ăn mặc thô sơ của người đàn ông kia, trông không giống như là người dư dả có thể thoáng cái bỏ ra nhiều tiền như vậy, khỏi phải nói đau lòng cỡ nào.
Nhưng đối mặt với cô nương vừa nói lời cay độc với mình, gã ta vẫn nhịn xuống, nịnh nọt thanh toán tiền, vậy mới khiến cô nương kia nguôi giận, sau đó hai người xách đồ rời đi.
Đợi hai người đi rồi, Ngô Kình Viễn mới vừa bảo ông chủ bọc cho mấy miếng bánh vừa mỉm cười hỏi thăm.
“Cậu nói người vừa rồi kia? Triệu Hải Sinh đấy, chân chạy việc của cửa tiệm lượng thực Tiền Ký, cậu không biết hở? Người trấn trên bọn ta đều mua lượng thực của Tiền Ký, cậu chưa từng gặp hắn? Cậu từ nơi khác tới?”
Vừa rồi bán được nửa xâu tiền đồng, bây giờ lại kiếm được tiền mua bánh của anh, tâm trạng của ông chủ tiệm tạp hóa rất tốt, cuối cùng cũng thay đổi thái độ lạnh nhạt lúc trước, nói chuyện phiếm với cậu.
Trấn Thạch Kiều chỉ lớn như vậy, đa phần người trên trấn đều nhận ra nhau, nghe anh hỏi thăm liền biết anh từ nơi khác tới.
“Đúng vậy, ta vừa chuyển tới nơi này, không biết...”
Ngô Kình Viễn không phủ nhận mà mỉm cười gật đầu, nhận bánh đã gói kỹ rời đi.
...
Ra khỏi tiệm tạp hóa này, anh lại dạo thêm mấy tiệm tạp hóa khác, sau khi so sánh, trong lòng Ngô Kình Viễn đã có tính toán, lúc này mới đi vào tiền trang, lấy mấy thỏi vàng trong không gian ra đổi bạc.
May mà anh có dự kiến trước, đổi tiền không dùng đến thành vàng, số lượng không nhiều, nhưng dựa theo mức sống ở nơi này, số vàng này đủ để anh sống thoải mái đến hết đời.
Thế nhưng anh cũng không định dựa vào số vàng này để sống hết đời, lấy mấy thỏi ra dùng khi khẩn cấp mà thôi, đợi đến khi ổn định vẫn phải tìm việc làm mới được, không thể cứ miệng ăn núi lở.
Mỗi thỏi vàng anh mang từ hiện đại tới đều có trọng lượng tiêu chuẩn, dựa theo đơn vị đo lường của nơi này, mỗi thỏi khoảng ba lượng.
Lại dựa vào vật giá vừa tìm hiểu được, mỗi lượng vàng bằng mười lượng bạc, nhưng bởi vì công nghệ kỹ thuật, độ tinh khiết của vàng hiện đại cao hơn cổ đại rất nhiều, cho nên sau khi mặc cả với chưởng quỹ tiền trang, một thỏi vàng có thể đổi cho anh ba mươi lăm lượng bạc.
Cuối cùng Ngô Kình Viễn đổi ba thỏi vàng, được tổng cộng một trăm linh năm lượng bạc.