Nhưng mà tiến vào bên trong Ngô Kình Viễn mới phát hiện, mặc dù căn nhà của nhà họ Lâm không nhỏ, nhưng trong nhà cũng có không ít người, bố cục đông tây gồm phòng của ba huynh đệ, tổng cộng chín miệng ăn.
Nhà đông con tất nhiên không tránh được mâu thuẫn, chỉ từ mấy câu chào hỏi sau khi tiến vào tiểu viện, người nào thái độ lạnh nhạt, người nào thái độ nhiệt tình, anh có thể nhìn ra được đại gia đình họ Lâm này cũng không hòa thuận, nhưng nhìn chung vẫn giống đa số gia đình, đều là chút mâu thuẫn củi gạo dầu muối, không có thù sâu hận lớn gì.
Nhìn Lâm A Mặc dìu Chu ca nhi trở về, người trong sân đều hít sâu một hơi, nói ra: “Nghiệp chướng mà.”
Ngay cả bà bà nhà họ Lâm - Lam Giang thị luôn không thích xen vào việc của người khác cũng không nhịn được cau mày nói một câu: “Sao Chu lão bà này ra tay nặng như vậy?”
Nghe thấy Lâm A Mặc lên tiếng nói muốn để cậu ta ở lại mấy ngày thì hơi do dự, nhưng cũng không từ chối, chỉ thì thầm một câu: “Ta mặc kệ khẩu phần ăn của cậu ta.”
“Biết rồi bà.”
Trưởng bối lớn nhất trong nhà cũng đã gật đầu đồng ý, Chu ca nhi ở lại cũng không vấn đề gì, Lâm A Mặc vui vẻ dìu cậu ta vào phòng mình.
Lúc này cậu nhóc Lâm Thiên Bảo đi tìm thầy lang cũng quay về rồi, nhưng mà chỉ có một mình cậu nhóc, Lý đại thúc - thầy lang duy nhất trong thôn không có ở nhà, muốn xem bệnh cho Chu ca nhi thì phải lên trấn trên.
Nhưng bây giờ đã muộn như vậy, chạy lên đến trấn trên thì cũng khuya rồi, cửa hiệu trên đó đều đã đóng cửa, buổi tối đại phu trong y quán cũng sẽ không đến nơi xa chẩn bệnh, cho nên bọn họ chỉ có thể đợi đến ngày mai.
Nhưng thoạt nhìn vết thương trên người Chu ca nhi rất nặng, ai biết kéo dài một đêm có nguy hiểm tính mạng hay không, điều này khiến cho Lâm A Mặc sốt ruột chết được.
Bởi vì xấu xí, bớt xanh trên mặt quá đáng sợ, từ nhỏ trẻ con trong thôn đều không thích chơi với cậu, chỉ có Chu ca nhi bằng lòng chơi với cậu, bọn họ lớn lên cùng nhau, khi còn bé cậu rơi xuống sông còn là Chu ca nhi mạo hiểm tính mạng cứu cậu.
Bây giờ Chu ca nhi xảy ra chuyện, sốt cao đến bất tỉnh ở trên giường, đường nhiên cậu lo lắng sốt ruột, điều kiện chữa bệnh ở nơi này lạc hậu, chuyện sốt cao chết người cũng không phải hiếm có gì.
“Ca ca đừng sốt ruột, Chu ca ca sẽ không sao, vừa rồi trên đường đệ gặp Trụ Tử ca, Trụ Tử ca đã đến thôn bên cạnh tìm đại phu rồi...”
Lâm Thiên Bảo ở bên cạnh ra vẻ người lớn an ủi.
Vương thị - con dâu thứ hai của nhà họ Lâm cũng tìm một vò rượu trắng mang đến: “A Mặc, đệ thử dùng rượu trắng này xem có thể hạ nhiệt hay không, nếu cứ tiếp tục như vậy, người không chết cũng sẽ xảy ra sự cố.”
“Vâng!”
Những chuyện này vẫn là trưởng bối lớn tuổi hiểu biết, Lâm A Mặc gật đầu rồi nhanh chóng rót chút rượu lên khăn rồi lau mặt cho Chu ca nhi.
Nhưng không biết là do bị thương quá nặng, hay là tố chất thân thể của Chu ca nhi quá kém, nhiệt độ cơ thể vẫn luôn không hạ xuống, trái lại càng sốt cao hơn, sắc mặt người trong phòng đều rất khó coi, ngay cả Lâm Thiên Bảo mới mười tuổi cũng biết, nếu đại phu còn không đến, Chu ca nhi có thể vượt qua được đêm nay hay không vẫn còn là ẩn số.
Ngô Kình Viễn đứng bên cạnh nhìn chốc lát, do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy một viên thuốc hạ sốt trong túi ra đưa tới.
“Thử cái này đi, đây là thuốc đặc hiệu ta lấy được từ chỗ của một lão thần y lúc đi du lịch, hiệu quả hạ sốt rất tốt, cậu cho cậu ta uống một viên thử xem, e rằng trong thời gian ngắn đại phu không tới được.”
Thật ra vừa rồi anh đã có lòng cho thuốc, nhưng vẫn luôn do dự.
Bởi vì trước giờ người cổ đại chưa bao giờ tiếp xúc với thuốc hiện đại, trong cơ thể không có tính kháng thuốc, thuốc hiện đại sẽ có hiệu quả vô cùng tốt đối với người nơi này, có thể nói là tiên đan diệu dược chỉ cần uống một viên là thuốc đến bệnh tan, rất dễ khiến người khác chú ý, không phải coi anh là thần tiên thì cũng coi anh là dị loại.