Trong Thôn Có Chàng Trai Đến Từ Tận Thế

Chương 20: Náo nhiệt trong thôn (2)

Bàn bạc xong chuyện, trả tiền hai bát mì, Ngô Kình Viễn vui vẻ rời khỏi bến đò, đi theo Lâm Lão Căn đến thôn Liễu Thụ.

Vừa rồi nói lâu như vậy, thời gian đã không còn sớm, hôm nay kiếm được bạc của anh, Lâm Lão Căn không định ngồi chờ ở bến đò nữa, mà lập tức quay trở về thôn làng.

Dọc đường đi, có lẽ bởi vì kiếm được bạc của anh, cho nên thái độ của Lâm Lão Căn vô cùng nhiệt tình, cũng nói rất nhiều, có điều đa phần đề tài câu chuyện đều xoay quanh hai người con của hắn, cái gì mà con trai nhà ta thông minh cỡ nào, vừa vào tư thục đã được tiên sinh khen ngợi, tiểu ca nhi nhà ta tài giỏi bao nhiêu, xuống ruộng nấu cơm gì cũng biết làm, dông dài lải nhải không giống một người đàn ông chút nào.

Nhưng mà Ngô Kình Viễn lại rất kiên nhẫn, không cảm thấy hắn phiền toái, người trong tận thế lạnh lùng, đừng nói là trò chuyện việc gia đình, nếu chưa quen thuộc thì còn chẳng thèm chào hỏi lẫn nhau, cảm giác chất phác nồng hậu như vậy, đã rất lâu anh không được nếm trải rồi.

Ngẫu nhiên phụ họa một câu ‘tiểu ca nhi/con trai nhà thúc thật giỏi giang’, Lâm Lão Căn sẽ cười không ngậm được miệng, càng thêm nhiệt tình thân thiết với anh.

Thôn Liễu Thụ cách trấn Thạch Kiều không xa, đương nhiên không xa này là định nghĩa của người ở đây, từ trấn Thạch Kiều đến thôn Liễu Thụ, Ngô Kình Viễn tính toán thời gian, bọn họ đi mất hơn một tiếng.

Đây còn là trong điều kiện anh và Lâm Lão Căn đều là đàn ông thể lực tốt, nếu đổi thành người khác có thể lực kém hơn chút, bước đi chậm hơn chút, e rằng không đi hai tiếng không tới được.

Khi mặt trời lặn về phía tây, cuối cùng Ngô Kình Viễn đã trông thấy thôn Liễu Thụ trong miệng Lâm Lão Căn.

Đây là một thôn làng dựa núi cạnh sông, quy mô của thôn làng cũng được coi là trung bình, xa xa nhìn lại, đoán chừng có hai ba trăm hộ gia đình, những hàng dương liễu trải dài ven đường nơi cửa thôn, có lẽ cái tên thôn Liễu Thụ cũng từ đó mà ra, toàn bộ thôn làng khói bếp lượn lờ, bừng bừng sức sống, phong cảnh hợp lòng người, khiến Ngô Kình Viễn vừa thấy đã rất yêu thích.

Đợi sau khi tiến vào thôn, anh phát hiện cuộc sống của người trong thôn khá tốt.

Mặc dù đa phần vẫn là nhà tranh vách đất, nhưng nhìn sắc mặt dân làng đi trên đường khá tốt, không giống bị đói bụng, trong thôn còn có mấy căn nhà gạch ngói khang trang, có thể thấy được, người của thôn Liễu Thụ không giàu có, nhưng cũng không nghèo nàn.

Anh nhớ rõ những thôn nhỏ trấn nhỏ mà thương thuyền trên kênh đào kia từng cập bến, người dân ở những thôn đó đều xanh xao vàng vọt hệt như quỷ chết đói, nhà ở còn dột nát tả tơi, so ra, mặc dù người dân thôn Liễu Thụ cũng hơi xanh xao vàng vọt không đủ dinh dưỡng, nhưng nhìn chung mức sống vẫn tương đối tốt.

Trong lòng thầm gật gù, sau khi cho thôn Liễu Thụ vào danh sách định cư dự bị, Ngô Kình Viễn mặt không đổi sắc tiếp tục nghe Lâm Lão Căn lải nhải dông dài với mình.

Đang đi, bỗng có một thôn dân từ phía trước vội vàng chạy tới, kéo lấy Lâm Lão Căn, chưa kịp thở gấp đã bắt đầu nói chuyện.

“Lâm Lão Căn, ông trở về rồi, nhanh lên chút, Lâm ca nhi nhà ông cãi nhau với Chu lão bà, sắp cầm gậy đánh nhau đến nơi rồi!”

“Cái gì? Sao nó lại cãi nhau với mụ già nhà họ Chu kia, đứa nhỏ này, Kim Thủy, bây giờ bọn họ ở đâu? Ta lập tức đi tới.”

Nghe xong lời của thôn dân, sắc mặt Lâm Lão Căn thay đổi, gấp gáp hỏi thăm.

“Bây giờ bọn họ đang ở quảng trường trong thôn, ta dẫn ông đi...”

Thôn dân vội vàng trả lời, sau đó dìu Lâm Lão Căn nóng lòng chạy đi, Ngô Kình Viễn cũng vội vàng chạy theo.

Từ cửa thôn đến quảng trường chỉ mất mấy phút đi đường, ba người nhanh chóng đến nơi, còn chưa đi tới đã nhìn thấy thôn dân vây kín sân phơi, líu la líu ríu bàn tán vô cùng náo nhiệt.