Ông Chu cũng không dám đảm bảo nhất định có thể trở lại quê hương của mình, cộng thêm sức khỏe của bạn già không tốt, tuổi tác của hai người đã quá lớn, cũng không sống được mấy năm nữa, cho nên ông Chu mới không muốn rời đi.
Thấp thỏm không yên ở khe núi chờ cả một đêm, đến giữa trưa hôm sau, khi Thiên cẩu gặm mặt trời mang theo từ trường xuyên qua trong truyền thuyết xuất hiện, đáy lòng vẫn luôn căng thẳng của Ngô Kình Viễn mới nhẹ nhõm xuống.
Anh thật sự sợ suy đoán của ông Chu không thành lập, nếu như từ trường xuyên qua không xuất hiện, anh sẽ phải ở lại chỗ này chịu đựng đến khi tận thế kết thúc, đã trải qua tận thế, anh ngóng trông cuộc sống và thế giới hòa bình hơn bất kỳ người nào.
Ngắm nhìn trái đất bắt đầu đón một trận tuyết lớn lần cuối cùng, Ngô Kình Viễn dứt khoát tiến vào phạm vi từ trường trước mặt.
***
Huyện Giang Ấp là một quận huyện nhỏ rất bình thường của nước Hạ, không thể nói là quá phồn vinh, nhưng cũng rất náo nhiệt.
Bởi vì trong phạm vi huyện Giang Ấp có trấn Thạch Kiều, trấn này nằm bên cạnh hai nhánh kênh đào lớn, là một điểm dừng chân nghỉ ngơi tiếp tế lương thực vật tư lên thuyền của các thương lái đi từ bắc chí nam, cho nên đẩy mạnh dòng người và sự phát triển của xung quanh.
Mỗi khi thương lái dừng chân buôn bán, ngoài những người dân sống bằng nghề bốc vác hàng hóa ở bến đò trên trấn ra, một số đàn ông khỏe mạnh ở thôn làng xung quanh cũng chạy đến bến đò làm mấy ngày kiếm thêm thu nhập, Lâm Lão Căn cũng là một trong những người này.
Lâm Lão Căn tên thật Lâm Thụ Căn, hắn là người đàn ông nông thôn khỏe mạnh, giỏi làm việc, nhưng lại bị thọt, cho nên thương lái dừng chân tại bến đò không thích tìm người bốc vác giống như hắn, không phải cảm thấy lãng phí bạc thì cũng ép giá xuống còn một nửa.
Cho nên công việc hằng ngày của Lâm Lão Căn đều không được tốt, cũng không kiếm được bao nhiêu, nhưng hắn vẫn chạy ra bến đò kiếm sống, dù sao khoảng thời gian này không có mấy công việc đồng áng, có thể kiếm thêm chút tiền đã là tốt lắm rồi, bạc của người nông dân đều là tích góp từng chút từng chút như vậy.
“Lâm Lão Căn, lại đi kiếm của hồi môn cho tiểu ca nhi và tiền đi học cho con trai nhà ngươi đấy à, con trai nhà ngươi thì cũng thôi đi, không phải bọn ta nói lời khó nghe đâu, mà với dáng vẻ kia của tiểu ca nhi nhà ngươi, ngươi còn trông cậy có người thích sao? Chỉ coi trọng cậu ta giỏi làm việc mà thôi, ngươi tích góp nhiều của hồi môn như vậy rất lỗ...”
Có người đàn ông quen biết chào hỏi hắn, cười nói trêu chọc.
“Phì phì phì, ca nhi nhà họ Lâm ta ngoài không được đẹp ra thì cái gì cũng tốt, không tiểu ca nhi nào trong thôn vượt qua được, sao lại không có người thích, Thúy Hoa thôn bên cạnh còn xấu hơn ca nhi nhà họ Lâm ta, nghe nói mấy ngày trước đã lập gia đình, người chồng còn rất thương yêu vợ mình đấy, chắc chắn về sau ca nhi nhà họ Lâm ta cũng có thể gả cho đàn ông tốt!”
Nghe thấy có người chê bai con mình, Lâm Lão Căn không làm nữa, trừng mắt phản bác đối phương, bảo vệ ca nhi nhà mình.
Mọi người nghe vậy thì cười ha hả, phụ họa hai câu rồi không đôi co gì thêm nữa, người quen biết Lâm Lão Căn đều biết, bình thường người đàn ông này thành thật dễ nói chuyện, nhưng nếu ai nói gì hai đứa con của hắn, hắn sẽ nổi nóng trở mặt, nói bằng thắng mới thôi, cho dù mẹ hắn thì hắn cũng không nể mặt, vừa rồi người ta chỉ là chọc vài câu vui vẻ mà thôi.
“Ôi, thuyền tới rồi!”
Đang cười nói, không biết là người nào hô lên một câu, mọi người quay đầu trông thấy một chiếc thuyền gỗ chậm rãi tiến vào bến đò, thể tích không lớn, trông vẻ không giống của thương đội lớn, nhưng hàng hóa lại đầy ắp, là cơ hội kiếm tiền, mọi người lập tức ngừng trò chuyện, vội vàng chạy tới.
Ánh mắt của Lâm Thụ Căn cũng sáng lên, cầm khăn tay khập khiễng theo tới.