Ông Chu cố chấp, Ngô Kình Viễn nói không thông, ông Ngô khuyên cũng không nghe, cuối cùng quyết định, chỉ có một mình Ngô Kình Viễn rời đi.
Thật ra lời ông Chu nói cũng không phải không có lý, hai người bọn họ cao tuổi rồi, không sống được mấy năm nữa, so với bôn ba giày vò, còn không bằng yên lặng ở trong căn nhà này, sống nốt quãng đời còn lại.
Nhưng mà Ngô Kình Viễn vẫn không yên tâm, mấy tháng nữa là tận thế tới rồi, hai ông cụ ở một mình thật sự rất nguy hiểm, chỉ là hai người không chịu đi, anh cũng không có cách nào, chỉ có thể nghĩ cách giúp hai người an toàn vượt qua mấy năm cuối cùng của cuộc đời.
Sau khi quyết định chuyện này, nhân lúc thời gian ông Chu nói còn chưa tới, anh không lập tức tới tỉnh Y, mà tiếp tục ở lại nhà hai người.
Tám trăm nghìn lừa từ chỗ Ngô Tố Phân và hơn một triệu tiền thế chấp nhà cho bọn vay nặng lãi vẫn chưa dừng tới, mặc dù số tiền này không phải quá nhiều, nhưng cũng đủ để cải tạo nhà ở và dự trữ một số vật tư sinh hoạt cho hai người.
Nhà của hai người được làm bằng đá lớn, dáng vẻ không phổ biến như những căn nhà lầu của hiện đại, nhưng mức độ vững chãi lại tốt hơn một bậc, không cần thay đổi quá nhiều, chuyện duy nhất cần làm là thực hiện một số biện pháp phòng hộ, ngoài zombie ra, người trong mạt thế cũng rất nguy hiểm.
Sau khi nghĩ kỹ, Ngô Kình Viễn lập tức chạy đi dùng số tiền lớn mời người tu sửa tường vây bên ngoài nhà hai ông cụ, bên trong tường thì trải không ít răng cưa đinh sắt để phòng trộm, đồng thời cũng đi mua không ít vật tư về nhà.
Ngoại trừ quần áo, lương thực, mỳ sợi... cơ bản nhất ra, còn mua một số thiết bị như máy phát điện năng lượng mặt trời, điều hòa không khí, máy lọc nước... đến lúc đó hai người trồng ít cây trong sân vườn, mấy năm không ra khỏi nhà cũng có thể tự cung tự cấp.
Nhưng chuẩn bị xong tất cả rồi Ngô Kình Viễn vẫn chưa yên tâm, ngẫm nghĩ, cố ý liên lạc với bạn cũ trước đây, nhờ anh ta tìm giúp hai con chó ngao Tây Tạng trải qua huấn luyện đặc biệt rồi vận chuyển bằng đường hàng không tới, lợi dụng tinh thần lực thiết lập ám chỉ tinh thần rằng ‘bảo vệ hai ông cụ’ cho hai con chó ngao Tây Tạng này, xong xuôi mới thoáng thở phào một hơi.
Cùng với nhiệt độ không khí tăng cao một cách nghiêm trọng, các loại vật giá đều tăng vọt, người dân trong thôn nhìn thấy mỗi ngày Ngô Kình Viễn đều mua đồ về nhà hai ông cụ, không nhịn được tặc lưỡi.
Đa phần dân quê đều không mấy giàu có, mặc dù bây giờ không nghèo đói, nhưng cũng không có mấy người tiện tay tiêu pha mấy trăm nghìn tệ như Ngô Kình Viễn.
Đặc biệt bởi vì thời tiết mà bây giờ vật giá leo thang, một cân rau xanh hay một que kem đều cao đến mấy chục tệ, mọi người càng không nỡ tiêu tiền, đợi qua khoảng thời gian này, giá cả hạ xuống, dù sao trước kia vẫn luôn như vậy, ai cũng không ngờ rằng lần này căn bản không giống với lúc trước.
Hai người sống trong thôn hai mươi mấy năm, có tình cảm sâu nặng với thôn làng, trong lòng Ngô Kình Viễn cũng lo lắng tới lúc đó tận thế bùng nổ, toàn bộ thôn làng chỉ hai người không việc gì, cục diện như vậy sẽ rất bất lợi, sau khi hai lớn một nhỏ thương lượng với nhau, đêm đó mời trưởng thôn đến nhà dùng cơm, nhân lúc ăn uống tiết lộ cho trưởng thôn một chút tin tức.
Đương nhiên, dù sao trưởng thôn cũng là người ngoài, Ngô Kình Viễn không dám nói quá mức rõ ràng, chỉ nói sơ qua rằng ở trong thành phố nghe ngóng được e rằng thời tiết này sẽ kéo dài thêm một khoảng thời gian, vật giá sẽ còn leo thang, để trưởng thôn thông báo cho dân làng tích trữ chút lương thực.
“Được được được, tôi trở về liền triển khai cuộc họp cho mọi người, nếu vật giá cứ leo thang thế này, e rằng thôn chúng ta sẽ có người đói chết...”
Hai ông cụ rất có danh vọng trong thôn, trưởng thôn không hề nghi ngờ, ông ta cũng là người đã sống mấy chục năm, trông thấy thời tiết thế này thật sự rất lo lắng.