Đối với căn nhà của đứa cháu Ngô Kình Viễn này, cả nhà Ngô Tố Phân đã thăm dò từ lâu.
Không khác Ngô Kình Viễn nghĩ là mấy, nếu không phải trông anh không dễ chọc, lúc trước khi cha mẹ anh qua đời, cả nhà Ngô Tố Phân đã để ý đến căn nhà này của anh.
Rốt cuộc trong những năm này Ngô Kình Viễn có bao nhiêu tiền, Ngô Tố Phân không rõ, nhưng nhìn mức tiêu dùng hằng ngày và quần áo mặc trên người anh, chắc chắn không nghèo được, huống hồ trong mắt người bình thường như bà ta, có thể ngồi máy bay đến các nơi thế giới công tác thì đều là kẻ có tiền.
Cho nên dựa theo suy nghĩ của người nhà này, đó chính là dù sao Ngô Kình Viễn cũng nhiều tiền như vậy, diện tích của căn phòng ở trung tâm thành phố kia cũng không lớn, không đáng bao nhiêu tiền, cho bọn họ cũng không mất mát gì, tất cả mọi người đều là người thân, Ngô Kình Viễn cần phải giúp đỡ bọn họ.
Lúc đầu tràn trề tư tin, nhưng Ngô Tố Phân không ngờ Ngô Kình Viễn lại từ chối, thay đổi dáng vẻ hiếu thảo ngoan ngoãn khi xưa, vậy mà lại đòi tiền của bà ta! Còn nhất định phải đòi hết một lần!
Mua nhà của người bên ngoài còn có thể trả góp đấy, thế mà Ngô Kình Viễn lại như vậy, thật sự quá đáng, tuyệt tình, không nể mặt thân thích!
Trong cơn tức giận, Ngô Tố Phân bàn bạc với con trai và chồng, định bụng mặc kệ Ngô Kình Viễn, để anh sốt ruột, để anh tỉnh ngộ, sau đó chủ động đến nhà nhận lỗi và dâng căn nhà kia lên cho bọn họ.
Người nhà này nghĩ cũng hay lắm, căn bản không nghĩ tới chuyện này là mình đang cầu xin người ta, bỏ mặc thì bỏ mặc thôi, Ngô Kình Viễn không thèm để ý, nên là bọn họ sốt ruột mới đúng.
Chuyện nhà cửa, Ngô Kình Viễn không sốt ruột, nhưng con trai của bà ta không đợi được, khi bàn bạc chuyện cưới xin của con trai, nhà gái người ta yêu cầu nhà trai nhất định phải có nhà tại trung tâm thành phố N, nếu không thì không cưới xin gì hết.
Con trai mình còn không nên thân, khó khăn lắm mới tìm được một người bạn gái, còn là người thành phố N, không thể cứ vậy mà bỏ lỡ hôn sự này được, trông thấy việc bàn bạc hôn sự sắp thất bại bởi vì không có nhà, mà Ngô Kình Viễn vẫn không có động tĩnh gì, gia đình Ngô Tố Phân đành phải chủ động liên lạc.
Thật ra nhà họ Ngô cũng không nghèo, chồng Ngô Tố Phân làm giám đốc trong một công ty nhỏ, mặt ngoài tiền lương không cao, nhưng ăn bên trong nhiều, chồng bà ta còn là người xảo quyệt tham tiền, cầm không ít phong bì của người khác.
Mặc dù Ngô Tố Phân là bà chủ trong gia đình, nhưng tính cách vô cùng tiết kiệm và keo kiệt, thường ngày không có việc gì cũng sẽ đi tìm chút việc, làm part time kiếm thêm thu nhập.
Mặc dù con trai bà ta vô dụng, nhưng cũng coi như thật thà, không có thói hư tật xấu phá gia bại tử, lại thêm mỗi dịp lễ tết Ngô Kình Viễn đều sẽ biếu kính mấy phong bao lì xì dày cộp, cho nên nhà họ Ngô không thể nào không có tiền.
Điện thoại vừa được kết nối, ban đầu Ngô Tố Phân vẫn không muốn nhả tiền, cố gắng dùng tình cảm đả động Ngô Kình Viễn, nhưng Ngô Kình Viễn không nhả ra, đồng thời thái độ mang theo không kiên nhẫn, lúc này Ngô Tố Phân mới oán hận bày tỏ rằng bằng lòng trả trước tám trăm nghìn tệ, còn lại nợ hai trăm nghìn tệ.
Cá đã mắc câu, chỉ đợi thu lưới, đợi Ngô Tố Phân khóc lóc ỉ ôi trong điện thoại xong, Ngô Kình Viễn cong môi cười, cầm điện thoại im lặng một lát mới gật đầu.
“Vậy được rồi, trước tiên cháu cho các cô nợ hai trăm nghìn, như vậy đi, cô chuyển tiền cho cháu trước, cháu xử lý xong chuyện của mình rồi sẽ trở về xử lý thủ tục sang tên cho các cô...”
“Cái gì? Chuyển tiền trước?”
Người trong điện thoại hơi do dự.