Trong Thôn Có Chàng Trai Đến Từ Tận Thế

Chương 3: Trùng sinh tận thế (3)

“... Ôi, xem đứa em họ không nên thân này của cháu đi, văn không được võ không xong, bây giờ lập gia đình rồi vẫn cần cô chú nhọc lòng, cũng sắp kết hôn với bạn gái rồi, con gái nhà người ta không chê Gia Hồng nhà chúng ta không có hộ khẩu thành phố N, nhưng nhất định muốn có nhà ở thành phố N...”

“Yên cầu này không quá đáng, bây giờ không có nhà thật sự khó mà kết hôn, cô gái kia còn là người thành phố N, nhưng Kình Viễn à, cháu cũng rõ ràng tình huống của nhà cô chú, giá nhà của thành phố N cao như vậy, đặc biệt là càng gần nội thành càng khó mua, phải nhờ quan hệ...”

“Cho nên lần trước cô mới nói chuyện nhà cửa với cháu, cháu là người tài giỏi, quanh năm ra nước ngoài công tác kiếm nhiều tiền, nhưng em họ cháu lại không nên thân, dù sao căn nhà kia của cháu cũng để trống, cháu tài giỏi như vậy về sau nhất định sẽ ở biệt thự, hay là cháu giúp em cháu một chút, bán căn nhà đó cho cô đi, đều là người trong nhà, yên tâm, cho dù cô phải đập nồi bán sắt cũng sẽ trả tiền nhà cho cháu, chỉ là cần chút thời gian...”

Ngô Tố Phân nói không ngừng nghỉ, chú ở bên cạnh thi thoảng cũng xen một câu, cố hết sức thuyết phục anh.

Giống như Ngô Kình Viễn dự đoán, mỗi câu nói của vợ chồng hai người đều giống với đời trước, không sót một chữ, vừa nói đến chuyện nhà cửa là mắt ai nấy đều lóe sáng vẻ tính toán, anh thấy mà không nhịn được thầm cười khẩy.

Không thể không nói, nhà cô họ cũng thật giỏi tính toán, nắm rõ tính cách mềm lòng mà bao che khuyết điểm của anh, biết anh sẽ không dễ bán nhà của cha mẹ, bèn giở trò tình cảm.

Cái gì mà đập nồi bán sắt lấy tiền mua nhà, căn bản chính là muốn dùng danh nghĩa người thân để cướp trắng.

Biết anh không thiếu tiền, biết anh niệm tình thân thích sẽ không chủ động lên tiếng đòi tiền, một khi lấy được nhà ở tới tay, tiền nhà kia sẽ bị hoãn vô thời hạn, giống như kiếp trước, vừa lấy được nhà đã không thèm đề cập đến chuyện tiền nong nữa.

Muốn lấy nhà của anh như vậy, được rồi, anh sẽ thỏa mãn đám vong ân phụ nghĩa lấy oán báo ân này.

“Cô nói đúng lắm, nhà kia của cháu cứ để trống quả thật rất đáng tiếc, Gia Hồng là em trai cháu, chúng ta là thân thích, người làm anh như cháu nên giúp cậu ta một chút, nhưng mà chúng ta cần bàn bạc kỹ càng hơn về căn nhà này...”

Uống ngụm canh vịt cuối cùng xong, Ngô Kình Viễn cười nhạt buông bát xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt tràn đầy kích động và hưng phấn của hai vợ chồng Ngô Tố Phân, chậm rãi lên tiếng.

***

Đời trước Ngô Kình Viễn đã trải qua chuyện nhà cửa, biết rõ tâm tư một nhà cô họ.

Từ lúc cha mẹ anh qua đời, những người này đã để ý đến nhà của anh, nếu không phải khi đó anh đã trưởng thành, đồng thời tính cách cứng rắn không dễ dây vào, e rằng những người này đã sớm lộ ra bộ mặt thật, dứt khoát cướp nhà đi.

Dù sao đối với anh, nhà ở do cha mẹ để lại ngoài giá trị kỷ niệm lớn ra thì tiền bạc cũng không quá quan trọng, anh làm công việc liếʍ máu trên lưỡi đao, thu nhập tỉ lệ thuận với nguy hiểm, không có tài sản mấy trăm triệu, nhưng vẫn có tiền tiết kiệm mấy chục triệu.

Nhưng đối với tầng lớp lao động bình thường như nhà cô họ này, căn nhà ở trung tâm thành phố chắc chắn là cám dỗ cực lớn, đủ để bọn họ mưu tính đứa cháu hoàn toàn không quan trọng này.

Kiếp trước mặc dù anh do dự, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng, đưa nhà cho bọn họ, nhưng lúc này đây, đám vong ân phụ nghĩa này muốn lấy nhà của anh, không dễ như vậy đâu!