Ba ngày sau hôm đó, bất kể Thẩm Gia Thược gửi tin nhắn gì cho Y cô cũng không nhận được hồi âm, Thẩm Gia Thược bắt đầu cam chịu gọi điện và gọi video cho đối phương ngay khi có thời gian, tính dùng hình thức quấy dầy.
Hôm nay Thẩm Gia Thược đang ở phòng in để in các tài liệu cho phiên toà ngày hôm qua, chán đến chết mà dùng di động gọi cho Y. Cô tùy ý đặt điện thoại trên máy in, hai tay đỡ máy in sững sờ nhìn tài liệu được in ra đến phát ngốc. Đột nhiên điện thoại vang lên một tiếng “Đinh”, thân thể Thẩm Gia Thược chấn động, không thể tin được mà nhìn về phía điện thoại, giao diện cuộc gọi biểu hiện “Đã kết nối”, con số tượng trưng cho thời gian cuộc gọi không ngừng nhảy lên.
Thẩm Gia Thược luống cuống tay chân mà đặt điện thoại bên tai, di động không truyền đến thanh âm nói chuyện, nhưng Thẩm Gia Thược vẫn cảm nhận được anh đang nghe.
“Uy, chủ nhân……” Đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện điện thoại, lúc này Thẩm Gia Thược mới ý thức được, hình như giọng nói của đối phương là cái dạng gì cô cũng không biết, nhưng Thẩm Gia Thược vẫn lấy hết can đảm tiếp tục nói chuyện.
“Chủ nhân, ngài có thể thu nhận em không?” Thẩm Gia Thược thấp giọng nói vào trong điện thoại, cho dù hiện tại trong phòng in không có người, nhưng dù sao cũng là khu vực công cộng, nói xong những lời này mặt Thẩm Gia Thược lại đỏ lên.
Qua thật lâu, lâu đến mức Thẩm Gia Thược cho rằng điện thoại cũng đã tắt rồi, đầu kia điện thoại mới chậm rãi mở miệng nói chuyện.
“Em biết điều này có nghĩa là gì không?” Không biết âm sắc vốn đã trầm thấp như vậy hay là cố tình đè thấp, thanh âm trầm thấp kéo dài giống như đàn cello, từng câu từng chữ anh nói gõ vào trong lòng Thẩm Gia Thược, nai con yên tĩnh dưới đáy lòng lại bắt đầu không an phận mà chạy loạn.
Thẩm Gia Thược vội vàng gật đầu, đột nhiên ý thức được đối phương có lẽ không thấy mình gật đầu, mở miệng nói: “Em biết.” Một lát sau lại vội vàng bổ sung: “Quỳ xuống đất là nô, đứng dậy cũng là nô, em…… Có thể.” Thẩm Gia Thược khẽ cắn môi, giống như đã đưa ra quyết định, nhắm hai mắt nói.
“A.” Đối phương nhẹ a một tiếng, ngay sau đó dùng một loại ngữ khí thập phần lạnh nhạt nói: “Anh đã cho em cơ hội nhưng em không có nắm chắc.” Một lát sau đối phương tiếp tục nói “Em quá mức tự cao tự đại, em căn bản không phải muốn nhận chủ mà là cảm thấy mới mẻ, anh không cần nô ɭệ như vậy.”
Thẩm Gia Thược há miệng thở dốc, phát hiện mình phát không ra thanh âm phản bác nào, ngậm miệng lại liếʍ liếʍ môi nói: “Em…… Chưa từng nhận chủ, nhưng, em muốn thử, bởi vì đó là ngài…… Em muốn làm nô của ngài, quỳ gối dưới chân ngài.”
Thẩm Gia Thược dường như nghe được thanh âm mở bật lửa ở đối diện, lại có vẻ anh không tìm thấy thuốc lá, sau đó là thanh âm bật lửa bị ném lên bàn.
“Anh nói trước quy tắc của anh, rồi em suy nghĩ có nên đồng ý hay không.” Đối phương tựa hồ đang cho cô cơ hội, Thẩm Gia Thược vội vàng đáp ứng “Ngài nói đi.”
Đối phương giống như đang suy xét, một lát sau thanh âm đàn cello trầm thấp vang lên bên tai: “Thứ nhất, một khi mối quan hệ chủ nô bắt đầu thì khi nào kết thúc anh sẽ là người định đoạt.”
“Thứ hai, trong thời gian thiết lập quan hệ chủ nô, em chỉ có thể phục tùng anh vô điều kiện.”
“Thứ ba, cái giá của việc nói dối rất nghiêm trọng, bao gồm cả lần này.”
“Em phải nghĩ kỹ, ở chỗ của anh không có bắt đầu và kết thúc, không có từ an toàn, cũng không có sự nuông chiều. Đương nhiên, em là một luật sư cũng hiểu mấy thứ này không có hiệu lực pháp luật cho dù có ký trên giấy trắng mặc đen, tất cả hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của chính em.”
Đối phương nói từng câu từng chữ xong, Thẩm Gia Thược hít sâu một hơi cố gắng đứng thẳng người. Đối với điện thoại nói: “Em không biết ngài đang do dự điều gì, em nghe ngài nói xong trong đầu chỉ có một ý niệm.” Thẩm Gia Thược nhẹ nhàng mà nói “Chủ nhân. Em muốn quỳ gối dưới chân ngài.”
Đối phương đột nhiên hỏi một câu không quá phù hợp với không khí hiện tại: “Hiện tại em đang ở đâu?”
Thẩm Gia Thược bị câu hỏi đột ngột này làm cho không kịp đề phòng, hơi mở miệng nói: “Em…… Em ở công ty luật, phòng in.”
“Quỳ xuống đi.” Thanh âm trầm thấp lại ngắn gọn từ di động truyền đến, Thẩm Gia Thược nắm chặt di động nhìn quanh bốn phía, cửa phòng in đang mở ra, tuy rằng hiện tại không có người nhưng ngộ nhỡ có người tiến vào, nhưng……
Thẩm Gia Thược nắm chặt di động nhắm mắt lại quỳ gối trên mặt đất, dường như đang dùng hết sức lực để nói với người trong điện thoại khiến cô như nhũn cả chân: “Em…… Em quỳ xuống rồi, chủ nhân.”
“Rất tốt.” Thanh âm trầm thấp lại lần nữa vang lên, “Bây giờ quỳ trên mặt đất lặp lại quy tắc của anh một lần nữa.”
Nhịp tim của Thẩm Gia Thược nhanh đến mức muốn nổ tung, vắt hết óc mà nhớ lại lời nói vừa mới làm cô mềm nhũn chân.
“Đầu tiên, một khi bắt đầu thì khi nào kết thúc sẽ do ngài định đoạt, tiếp theo…… Mọi thứ của em đều do ngài định đoạt, cuối cùng…… Không được nói dối, việc dạy dỗ không có từ an toàn và sự nuông chiều, mọi thứ đều do ngài định đoạt.” Thẩm Gia Thược vắt hết óc nhớ lại lời đối phương vừa nói, cô đương nhiên biết có sự khác biệt, nhưng lúc ấy trong đầu cô chỉ có phế liệu màu vàng có thể nhớ kỹ lời đó đã là cách tự cứu mình rồi.
Đối phương tựa hồ không hài lòng, lên tiếng sửa lại: “Em nói sai rồi, không phải việc dạy dỗ không có từ an toàn.”
“Là từ giờ trở đi, anh và em, không có từ an toàn.”
“Em chỉ có thể thuộc về anh.”
Bên tai Thẩm Gia Thược truyền đến một tiếng oanh ù tai, trong lòng giống như có dây đàn nào đó bị căng ra đến đứt, cô đột nhiên mô hồ hiểu ra lâu nay đối phương vẫn luôn chấp nhất điều gì, cô rõ ràng biết cho dù không có từ an toàn cũng sẽ được anh bảo vệ rất tốt, đến nỗi vì sao là cô, vì sao đối với cô tốt như vậy, Thẩm Gia Thược tạm thời còn chưa nghĩ tới.
“Vâng, chủ nhân.” Thẩm Gia Thược nhẹ giọng đáp lại.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Hạo Nhiên tùy tiện ném điện thoại lên bàn, thân thể dựa vào trên ghế chợp mắt, mày không tự giác mà nhăn lại, một lát sau mày lại tựa hồ muốn duỗi ra, nhưng còn chưa hoàn toàn bình thản, Cố Hạo Nhiên mở hai mắt ra, đáy mắt một mảnh đen nhánh.
---------
Mọi người có thể IB TELEGRAM (Tieu_Muoi0831) để mua truyện RẺ HƠN (chuyển trực tiếp, không cần đổi vàng)