Trùng Sinh Quay Về: Cầm Mười Tỉ Trở Lại Thập Niên 90

Chương 13: Tin Đồn Lan Truyền Khắp Trường

Nhưng cuộc sống rất kỳ lạ, những người bạn càng muốn tránh xa thì bạn lại càng gặp hoặc nghe thấy họ. Khi Tần Dĩnh trở về ký túc xá với chiếc ấm đun nước, Vương Văn Gia vừa vặn đang trò chuyện với Hướng Vân Phi và một vài cô gái ở ký túc xá khác. Mấy người dời ghế trong ký túc xá cùng nhau ngồi xuống, Vương Văn Gia bày ra rất nhiều đồ ăn vặt trên bàn, mấy cô gái khác đang ăn hạt dưa và hạt dẻ cười, đang tán gẫu một chút chuyện nhỏ quan hệ giữa cô ta và Tạ Chấp.

"Gia Gia, cứ nói cho chúng tôi biết, Tạ Chấp và cậu ở bên nhau từ khi nào a?"

Vương Văn Gia bị mấy người vây quanh, đầu hơi cúi xuống, ngón tay xinh xắn vén tóc bên tai, giọng nói nũng nịu: "bạn đang nói gì vậy, chúng tôi không ở bên nhau a"

Tuy nói không ở cùng nhau nhưng vẻ e thẹn, ngại ngùng này trong lòng mọi người đều biết rõ ràng:" Ồ ~ " Vài cô gái đồng thanh kêu lên, âm thanh kéo đi rất dài, tiếng cười trầm thấp

"Ôi, đừng nói nhảm, chúng ta còn phải tập trung vào việc học."

"Ôi chao, Gia Gia, đừng khiêm tốn, thành tích của bạn rất tốt, lớn lên lại xinh đẹp, gia cảnh cũng tốt, quả thật cùng Tạ Chấp môn đăng hộ đối a!"

"Đúng vậy, khó trách Tạ Chấp thích bạn!"

Tần Dĩnh không quan tâm lắm đến những lời đàm tiếu của những người bên trong nhưng ghế của cô đã bị lấy để ngồi, cô thậm chí không có chỗ để ngồi nếu cô muốn đọc sách. Cầm sách lên, vừa định đi tới ban công nhỏ bên ngoài yên tĩnh một hồi, Hướng Vân Phi đột nhiên ngăn cô lại: "Này, Tần Dĩnh, hôm qua bạn không phải đã ở sân trượt sao? Không phải đã xem hết rồi sao? Nói cho mọi người biết chuyện ngày hôm qua đi"

Tần Dĩnh cầm sách toán trong tay, quay đầu liếc vài người:"Hả? Nói cái gì?"

Hướng Vân Phi dựa vào cánh cửa tủ quần áo, vòng tay ôm ngực: "Mới hôm qua, Tạ Chấp có phải hay không khi bước vào sân trượt băng nhìn thấy nhóm người Gia Gia mặt liền đen, còn bởi vì ghen với Thường Đại Dũng mà động thủ." Sau khi Hướng Vân Phi nói xong, ánh mắt của vài người khác chuyển từ Vương Văn Gia sang Tần Dĩnh.

Chiếc váy dài đến đầu gối màu trắng mua cuối tuần vẫn chưa thay, họa tiết hoa quế màu vàng nhạt không dễ thấy lắm nhưng khiến người khác không thể bỏ qua.

Vương Văn Gia ngước nhìn Tần Dĩnh với vẻ mong đợi, nụ cười trên mặt thoáng chốc tắt ngúm, hôm qua, cô cũng mặc bộ váy này khiến ánh mắt mấy nam sinh trong đó có Thường Đại Dũng không rời được

Điều khiến cô ta càng không thể chịu nổi, nhưng lại không thể không thừa nhận chính là ngày hôm qua Tạ Chấp dường như đã nhìn thấy Tần Dĩnh, sau đó sắc mặt tối sầm lại. Chỉ là, một người là Tạ Chấp, vô pháp đến mức ngay cả hiệu trưởng cũng không thể làm gì được cậu ta, người còn lại là Tần Dĩnh, nhà nghèo đến mức phải dựa vào tiền trợ cấp của nhà trường để ăn. Nhưng vào lúc này, khi Vương Văn Gia nhìn lên, cô ta lập tức bị kinh diễm. Ánh hoàng hôn vàng ấm áp chiếu vào trên người cô, phản chiếu làn da trắng mịn. Chiếc váy tôn lên dáng người yêu kiều của cô, phần nên nhỏ mảnh mai như liễu, phần nên to lại đầy đặn hơn so với những người cùng trang lứa.

Trượt cánh cửa, Tần Dĩnh do dự một chút, suy nghĩ một hồi vân đạm phong khinh nhẹ giọng nói:"Tôi không biết chính xác, tình cờ lúc đó tôi đi mua soda" Nói xong, xoay người đi tới ban công, ghé vào trên ban công, trong tay cầm sách giáo khoa mượn ánh sáng hoàng hôn đọc sách.

Cánh cửa kéo hơi mờ, từ trong nhà nhìn sang vừa vặn thấy được vòng eo duyên dáng của thiếu nữ càng thêm thon thả, đôi chân dài thẳng tắp, làn da trắng nõn nà khiến người ta phải ghen tị! Thấy vậy, Hướng Vân Phi cười lạnh một tiếng:"Hứ, chảnh cái l**, chúng ta nguyện ý mang cô ta chơi cũng không tệ rồi, còn chảnh " Sau khi phàn nàn xong, lại quay lại nói chuyện phiếm với các cô gái khác:"các bạn không biết đâu, cô ta không biết trượt băng, vì vậy tôi đã đưa cô ta theo, kết quả cô ta ngồi ở một bên suốt. Ngày hôm qua tôi gặp cô ta trên đường, nghĩ tới đều là tôi tự mình đa tình a, cô ta sợ mất mặt nên không dám trượt. " dứt lời, các cô gái khác che miệng lại kinh ngạc nói: "A? Trượt băng cũng không biết a, vậy gia đình cô ta nghèo đến mức nào!"

"Móa, làm sao có thể học chăm chỉ như vậy!"

Phanh!

Mọi người bị doạ nhảy dựng lên. Khi họ quay đầu lại nhìn, Kha Tâm Di và La Vân vừa vặn đang đứng ở cửa, cửa đã bị Kha Tâm Di đá văng, vừa bước vào trong vừa nhìn cô gái nói vừa rồi với vẻ ghê tởm.

La Vân đi theo phía sau cười giải thích:"Thật xin lỗi a, cô ấy chính là như vậy, vừa nhìn thấy người nhiều chuyện liền khó chịu, các bạn đừng để ý a. "

Đám người: ........

Tiệc trà về chuyện tình của Tạ Chấp và Vương Văn Gia lập tức kết thúc. Khi mọi người giải tán, ký túc xá hết ồn ào, Tần Dĩnh cầm sách trở về phòng.

Vương Văn Gia lấy một túi kẹo thỏ trắng sữa đường đưa cho Kha Tâm Di:"Thật xin lỗi a, họ muốn đến tìm tôi chơi, ầm ĩ đến các bạn a. Ăn kẹo đi." Kha Tâm Di không lấy kẹo mà cầm lấy chiếc ghế đang ngồi rồi đi thẳng vào phòng tắm. Ngay sau đó là tiếng nước chảy ào ào.

La Vân như cũ cười đến đáng yêu, giúp đỡ Kha Tâm Di giải thích: "thật xin lỗi a, bạn ấy chính là ngại bẩn, bạn đừng để bụng a. "

"Hừ, không biết suy xét! " Vương Văn Gia hừ lạnh một tiếng, giậm chân, xoay người cầm kẹo đi ra khỏi ký túc xá

Tần Dĩnh cầm khăn lau vào phòng tắm, nhìn thấy Kha Tâm Di đang dội nước xuống ghế, xem ra là thật ghét bỏ. Cô làm ướt khăn lau, vắt khô, khi ra đến cửa, cô dừng lại, quay lại ân cần nhắc nhở: "Cái ghế đó làm bằng gỗ thông, ngâm nước thế này rất dễ bị sâu bọ." Nói xong, Tần Dĩnh rời khỏi phòng tắm, để lại Kha Tâm Di với vẻ mặt ngốc trệ ở trong phòng tắm, có chút lạnh lùng, có chút xấu hổ, có chút không biết làm sao

Học kỳ một cấp ba, buổi tối không cần tự học, buổi tối Tần Dĩnh ra ký túc xá. Sau khi dạo qua nhiều cửa hàng, cuối cùng cũng tìm thấy một cửa hàng bán thuốc diệt côn trùng:"Bạn dùng của tôi nhé, tôi đã lau qua rồi, rất sạch. " Tần Dĩnh đưa cho Kha Tâm Di chiếc ghế của mình, sau đó di chuyển chiếc ghế đã bị ngấm nước đến chỗ của cô. Cô không phải đối với mọi người đều tốt, nhưng buổi chiều, lúc đó Kha Tâm Di đã trút giận thay cô, đây là hảo ý cô muốn đáp lại

Vương Văn Gia ngồi trên giường xem sách ảnh, thì thầm một câu: "giả mù sa mưa!" Giọng nói nhỏ, nhưng Tần Dĩnh vừa mới trở lại vị trí vẫn có thể nghe thấy. Cô ngẩng đầu nhìn cô ta, không nói gì.

Kha Tâm Di mặt không thay đổi bước đến, ngượng ngùng sờ chóp mũi:"Cái ghế này không dùng được nữa. Bạn có thể lấy lại ghế của bạn, tôi mua một cái mới là được. Cái này không đắt." Khi Kha Tâm Di nói lời này, Tần Dĩnh đang xịt thuốc diệt côn trùng trên ghế, sau đó đem ghế dựa vào ban công.

"Không sao đâu, nếu xử lý kịp thời cái ghế sẽ không có vấn đề. "

La Vân nhảy dựng lên, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ: "Tần Dĩnh, làm sao bạn biết nhiều như vậy? "

"Cha tôi là một thợ mộc, mưa dầm thấm đất nên tôi biết một chút"

Ngày hôm sau là thứ hai, Tần Dĩnh như thường lệ dậy rất sớm, trước chạy bộ sáng sớm xong mới đến căn tin, sau đó đi bộ đến lớp học. Chỉ không biết tại sao, các chủ đề buôn chuyện mà mọi người bàn tán đều bắt đầu từ "Tạ Chấp đối Vương Văn Gia thâm tình "đến" Vương Văn Gia đã mười tám tuổi vậy tại sao vẫn còn học lớp mười?"

Tần Dĩnh bước chân lên cầu thang dừng lại.

Vương Văn Gia mười tám tuổi?