Nhật Ký Trả Thù Hoàn Hảo Của Mỹ Nhân

Chương 15: Ăn ý

Rời khỏi nhà vệ sinh, Liên Chức đi theo con đường cũ tìm kiếm căn phòng của bọn họ.

Nhưng vừa đi qua chỗ rẽ, lại đυ.ng phải người đàn ông vừa rồi ở sảnh.

Tầng hai câu lạc bộ xoay tròn như mê cung, rõ ràng hắn ta cũng đang đi về hướng đó.

Tông Diệc Châu nhìn thấy trong thời gian ngắn cô đã biến mình trở nên gọn gàng tinh xảo, anh ta cũng không hiểu rõ đồ trang điểm của phụ nữ có thể thần kỳ đến mức nào, có hơi kinh ngạc mà nhướng mày.

Anh ta giơ tay muốn nhường đường cho cô đi trước.

Liên Chức cũng không nhường anh ta, nhanh chóng đi về phía cánh cửa.

Cô không rảnh để chú ý đến người đàn ông đi phía sau mình.

Ánh sáng màu vàng chiếu vào bóng người mảnh mai đơn bạc của cô lên tường, càng đi gần về phía cửa, Liên Chức đè nén hận thù trong lòng, kìm nén cảm xúc muốn dùng một dao thọc chết Tống Trầm Hi.

Không làm được việc nhỏ thì việc lớn khó thành, ba năm sống trong tù ngục đày đọa ở đời trước đã dạy cho cô một bài học xương máu nhớ đời!

Cô đứng yên ở trước cửa phòng vài giây, móng tay cào thật sâu vào lòng bàn tay.

Đột nhiên, một cánh tay vòng qua bả vai cô đặt lên tay nắm cửa.

Trước mặt tràn ngập mùi hương gỗ thoang thoảng, có thể nhìn thấy những đường gân xanh ở cổ tay anh ta nổi lên do dùng sức quá mạnh.

Cánh cửa mở ra một khe hở.

“Cô không muốn vào sao?”

Anh ta nhẹ giọng hỏi, giọng nói lạnh nhạt như hạt mưa bụi vuốt ve lỗ tai của Liên Chức.

Lúc này cô mới nhận ra anh ta cũng muốn vào căn phòng này, chậm rãi "Ừ” lên một tiếng rồi mới chậm rãi đi vào bên trong.

Trầm Hi vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tống Diệc Châu và Liên Chức đang đi vào cửa cùng nhau.

Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt của cô ta cũng cứng lại.

“Diệc Châu, sao bây giờ anh mới đến, nếu anh còn không đến thì chúng tôi đành phải lén dùng cơm trước thôi.”

Mọi người sớm đã chuyển từ sofa sang bàn ăn, có người lên tiếng trêu chọc.

“Nếu có ai mới vừa về nước liền bắt chúng tôi phải đợi, cũng chỉ có Tống Diệc Châu."

“Đúng vậy, bắt chúng ta đợi còn chưa nói, lại bắt cả Trầm Hi chờ cậu ta.”

Tống Diệc Châu cười nhẹ: “Xin lỗi mọi người nhé, công ty xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên đến muộn.”

Trầm Hi ngồi bên cạnh cũng đặc biệt dành riêng một chỗ cho anh ta, sau khi Tống Diệc Châu ngồi xuống, Trầm Hi còn cố ý kéo ghế lại gần chỗ của anh, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Hoắc Nghiêu ngồi phía đối diện đã đem sự ăn ý của hai người bọn họ xem ở trong mắt, ánh đèn màu ấm chiếu qua đồng tử âm u thâm trầm của anh ta.

Anh ta tựa lưng vào ghế, thoải mái nói: “Tống tổng, nghe nói lần này cậu về nước là để tiếp quản công ty tư bản Thần Đạt sao.”

Thần Đạt là công ty con thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Thịnh Đình, được thành lập bởi ông nội của Tống Diệc Châu, có chi nhánh trải rộng trên toàn thế giới.

Tập đoàn này đầu tư rất nhiều vào y tế, khách sạn, giải trí, châu báu trang sức và các ngành công nghiệp phát triển khác.

Trong những năm gần đây, do ngành đầu tư dần dần sa sút, Thịnh Đình đã lên kế hoạch chuyển giao cổ phần.