Nhật Ký Trả Thù Hoàn Hảo Của Mỹ Nhân

Chương 8: Người thích

Sống lưng của Lục Dã chợt cứng đờ lại, hô hấp của anh cũng càng lúc càng thô nặng hơn.

Tuy rằng bọn họ đang diễn trò, nhưng nửa người trên dán chặt vào nhau, l*иg ngực nóng bỏng cứng rắn dán sát vào ngực của cô, mỗi một lần anh dùng lực đều giống như đóng cọc vào chỗ riêng của cô, hung mãnh hữu lực.

Liên Chức run rẩy, thân thể tuôn ra từng đợt nóng bỏng.

Cô đã sớm ướt đẫm, không thể không tự chủ bắt đầu mong muốn bị lấp đầy và chiếm hữu.

Trước kia Liên Chức ghét nhất chính là loại đàn ông như Lục Dã, cánh tay rắn chắc, tràn ngập lực lượng, một nắm đấm là có thể đánh người ta bầm dập mặt mũi.

Nhưng mấy năm nay trải qua vô số tên đàn ông bụng phệ và lão già thối, ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn, liền muốn dùng các loại đạo cụ giày vò đến mức cả người của cô đều tràn đầy vết thương chồng chất, nhưng lúc dương vật vừa nhét vào, liền cứng không nổi ba giây.

Sau vô số lần trải qua cảm giác hư không đói khát, cô bắt đầu cảm nhận được cảm giác rắn chắc và an toàn của một người đàn ông như Lục Dã.

Hốc mắt của Liên Chức không hiểu sao lại đỏ lên.

Nếu như được cá nước thân mật trước khi chết, có lẽ cô đi ở trên đường Hoàng Tuyền sẽ không sợ như vậy.

Bàn tay cô ôm lấy cánh tay của anh, cánh môi dán vào bên tai anh nhẹ nhàng ngậm một cái.

Cả người Lục Dã run lên, cảm nhận được đầu lưỡi cô cọ xát vào vành tai anh, nóng bỏng ẩm ướt, như có một dòng điện nóng bỏng xẹt qua bụng của anh.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, đồng tử sâu thẳm.

Liên Chức dùng cánh môi mềm mại chậm rãi dán lên.

Khi muốn chạm vào miệng anh, Lục Dã đột nhiên nghiêng đầu né tránh.

Liên Chức không nhìn thấy rõ sắc mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy cằm căng thẳng của anh.

Anh không hề liếc nhìn cô một cái.

Có lẽ anh rất chát ghét cô đi?

Cô tự giễu mà nghĩ, cũng đúng, hiện giờ cô chỉ là gái điếm vạn người cưỡi, sớm đã không còn là nữ thần của trường học kia nữa.

Chờ ngoài cửa không có động tĩnh, Lục Dã lại đứng lên, đem áo thun hướng phủ lên người của cô.

Anh đưa lưng về phía cô, thân hình cao ngất giống như một gốc cây Bạch Dương đã sinh trưởng được vạn năm.

"Tôi xin lỗi. Tình thế vừa rồi cấp bách, lại làm ra một chút hành vi không thích hợp với em."

Động tác mặc quần áo của anh cũng rất nhanh chóng, Liên Chức vô tình nhìn thấy ngón giữa tay trái của anh đang đeo một chiếc nhẫn, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Cô ngẩn người ra.

Hóa ra anh đã có người mình thích rồi.

"Anh muốn nói mấy lần xin lỗi nữa nha."

Liên Chức ngây thơ dần dần biến thành nhu mị, giọng nói của cô kiều diễm.

"Vẫn là đàn ông các anh đều thích ở trên giường hung mãnh, xuống giường liền thích nói xin lỗi."

Lục Dã không lên tiếng, chỉ đặt một cái thẻ ngân hàng trên bàn đầu giường.

"Bên trong có hai mươi vạn, mật mã là sáu số chín."

Cô mỉm cười nhìn anh: "Đây là tiền boa sao? Nhưng anh còn chưa làm gì cả, chẳng phải là quá thiệt thòi cho anh hay sao?"

Ánh mắt đen nhánh của Lục Dã dừng trên gương mặt trào phúng của cô, không đáp lại.

"Nghề này không thích hợp với em. Em là con gái, đừng chà đạp lên chính mình như thế."