Nhật Ký Trả Thù Hoàn Hảo Của Mỹ Nhân

Chương 5: Buôn bán ma túy

Mạnh Ngũ gia ngồi bên cạnh cũng cười lớn: "Thì ra Lục đệ thích cái dạng này, khó trách vừa rồi thử nhìn qua một vòng cũng không hài lòng."

Mấy thuộc hạ của hắn cũng cười ầm lên.

Lục Dã nở một nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu nhìn cô, nụ cười giả tạo của cô phản chiếu trong con ngươi đen nhánh của anh.

"Tên của cô là gì?"

Lục Dã hỏi.

Liên Chức thấp giọng nói: “Tên của tôi là Dao Dao.”

Anh cũng không nói thêm nữa.

Cô rót rượu cho anh, nhưng khi cốc thủy tinh chạm vào môi người đàn ông nhưng anh vẫn chưa mở miệng.

Lục Dã rũ mắt xuống, ánh mắt khó hiểu dừng lại trên mặt Liên Chức.

Ánh nhìn đó khiến trái tim của Liên Chức không biết vì sao chợt run lên, như thể cô đã bị anh nhìn thấu hết thảy vậy.

Mạnh Ngũ gia cười nói: "Quả nhiên, có mỹ nhân trong lòng cũng rất dễ mất đi tinh thần chiến đấu. Lục đệ, cậu suy nghĩ thế nào? Cậu sẽ chỉ kiếm được lợi chứ không có hại từ việc buôn bán lần này."

Lục Dã quay đầu lại, vẻ mặt có chút thoải mái: “Tôi đương nhiên muốn hợp tác cùng với Ngũ gia, nhưng đến giờ tôi cũng chưa thấy hàng, số lượng tôi cần lần này cũng khá nhiều. Không biết Ngũ gia có đủ khả năng không?”

Mạnh Ngũ gia hỏi:

“Cậu muốn bao nhiêu?"

Lục Dã lật lại chiếc bật lửa trong tay, ra hiệu số lượng mà mình cần.

Mạnh Ngũ gia cân nhắc một lúc, liếc nhìn người của mình.

Thuộc hạ đặt chiếc hộp lên bàn, sau khi mở ra, quả nhiên bên trong chứa một thứ bột màu trắng, Lục Dã dùng đầu ngón tay lấy ra một ít rồi bóp nát.

Đặt nó lên chóp mũi rồi ngửi.

Những chị em khác giả vờ mắt mù tai điếc, giả vờ không nhìn thấy, Liên Chức kinh ngạc nhìn Lục Dã.

Người đàn ông này thực sự buôn bán ma túy sao?

Lục Dã liếc qua đôi mắt kinh ngạc của cô, cầm ly rượu cạch với Mạnh Ngũ gia, nói:

“Quả nhiên là hàng tốt, Ngũ tiên sinh chân thành như vậy, tôi còn muốn mà không được, ngài có thể ra giá rồi."

"Việc này thì dễ nói dễ nói."

Mạnh Ngũ gia cười lớn, sau khi xong việc đòi tiền cũng là thô tục.

Sau khi uống xong mấy chai rượu, đám người ăn uống linh đình, dưới bóng đèn mơ hồ.

Vì không thể cưỡng lại sự cám dỗ, mấy tên thuộc hạ đã đưa tay vói vào trong qυầи ɭóŧ của gái điếm.

Lục Dã cũng uống say, hai má đỏ bừng.

Mạnh Ngũ gia bảo Liên Chức đưa Lục Dã lên lầu nghỉ ngơi, Liên Chức đỡ cánh tay của người đàn ông vòng qua cổ của mình.

Anh thực sự rất nặng, hơi thở cũng nặng nề, lúc cọ vào tai cô giống như một chiếc lông vũ đang phe phẩy bên tai.

Liên Chức gian nan dìu anh về phòng.

Sau khi hai người rời đi được một lúc, trong phòng cũng trở lại yên tĩnh.

Nụ cười của Mạnh Ngũ gia trong nháy mắt biến mất, hắn liếc nhìn cấp dưới của mình một cái: “Đi theo dõi xem.”

Trong phòng, Liên Chức gian nan đỡ người đàn ông nằm lên giường.

Dưới ánh đèn mờ mịt, anh đã say khướt, tay đặt trán, độ cong của yết hầu dưới sự hô hấp thô nặng cũng theo đó phập phồng nhẹ, nối liền kinh mạch, có thể làm cho người ta nhìn đến tâm hoảng mặt nóng.

Liên Chức đi vào phòng tắm lấy nước rửa chân cho anh.

Cô bưng một chậu nước nóng lên, mở thiết bị rửa chân ở cuối giường, vừa chạm vào chân của người đàn ông, anh liền tỉnh lại.