Nhật Ký Trả Thù Hoàn Hảo Của Mỹ Nhân

Chương 2: Tiếp khách

Khi ra khỏi phòng tắm, tiếng đóng cọc vẫn còn tiếp tục, Liên Chức "tốt bụng" giúp bọn họ đóng cửa lại.

Trong hành lang hỗn loạn tối tăm, mơ hồ có thể nghe thấy được âm thanh cọ sát của người đàn ông lên người phụ nữ, hôn hai cái kêu bảo bối, nói đêm nay phải bao cô ta.

Người phụ nữ nói rằng cô ta là một sinh viên đại học, còn chưa ra sân khấu.

"Sinh viên đại học à, ông đây thích chơi sinh viên đại học..."

Liên Chức mắt điếc tai ngơ làm như không nghe thấy lướt qua bên cạnh bọn họ, ánh mắt ẩn nấp trong bóng tối lại có một tia bừng tỉnh.

Sinh viên đại học?

Cô nghĩ, nếu như cô nói với mọi người rằng cô cũng là sinh viên đại học, sợ là không ai tin đi?

Nhưng nói đúng ra, cô vừa mới tốt nghiệp đại học, bốn năm đều đoạt giải thưởng quốc gia, được xưng là nữ thần học bá, dịu dàng nho nhã.

Những từ này là dùng để miêu tả về quá khứ trước kia của Liên Chức.

Nhưng tại sao bây giờ nó lại biến tướng trở thành cái dạng này rồi?

Liên Chức một chút cũng không dám ngẫm lại, cuộc đời có đôi khi không nên nhớ lại, những chi tiết nhỏ nhặt kia giống như con rận len lỏi trên chiếc áo choàng Trung Quốc, vừa nghĩ cả người ngứa ngáy mọc mủ, thân thể không có chỗ nào là lành lặn giống người.

Cứ như vậy vô tri vô giác, cô mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày.

Cũng không cho phép cô hồi tưởng lại, vừa đến quầy bar náo nhiệt, đã bị chị Trương dẫn đầu giữ lại.

"Chị đang tìm em ở khắp nơi, mau đi theo chị."

Nói xong liền kéo Liên Chức vào thang máy, bấm lên lầu năm.

Liên Chức nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì mà chị vội như vậy?”

“Mạnh Ngũ gia đã đến rồi, chọn một vòng đều không hài lòng, lúc này chị mới nhớ tới em.”

Chị Trương nói: “Liên Chức em cần phải tranh đua giúp chị, em nghỉ tiếp khách hơn nửa tháng rồi.”

Nói xong chú ý đến phong cách trang điểm hôm nay của Liên Chức, ghét bỏ nói:

“Em trang điểm kiểu gì vậy, sao chẳng khác nào ma quỷ, chị đã nói bao nhiêu lần là em không cần phải trang điểm cũng được, gương mặt kia của em nếu không trang điểm còn đẹp hơn người mẫu rất nhiều lần.”

Liên Chức hỏi qua vài câu, trong lòng lại cảm thấy không ổn.

Mạnh Ngũ gia là kẻ cô cũng từng được nghe qua, là một nhân vật chuyên làm ăn với cả hắc đạo lẫn bạch đạo, người như thế này không biết đã làm ăn phạm pháp bao nhiêu lần rồi.

Liên Chức không thích tiếp xúc với loại người này, đợi lát nữa nếu cô chết ở trước mặt của bọn họ sẽ đen đủi, sợ là còn muốn quất xác của cô cho hả giận đi.

Cô nhân cơ hội nói: “Em đi tẩy trang trước, chị Trương, nếu không chị tìm mấy người khác đến trước đi.”