Nhật Ký Trả Thù Hoàn Hảo Của Mỹ Nhân

Chương 40: Dẫn dụ vào tròng

Liên Chức trở lại phòng thư ký, cảm giác xấu hổ kia vẫn phảng phất trên mặt cô, như thể có vô số bụi gai nhỏ đâm vào mặt.

Da mặt cô như rực cháy.

Cô đeo tai nghe, lấy bút ghi âm ra muốn phiên dịch lại một lần nữa.

Nhưng khi ghi âm mở ra, cô lại thất hồn lạc phách nhìn máy tính, ánh sáng xanh trên màn hình máy tính mơ hồ phản chiếu hốc mắt tràn đầy nước mắt của cô.

Cô rũ mắt xuống, lệ rơi đầy mặt.

So với sự giáo huấn vừa rồi của Tống Diệc Châu ở văn phòng, điều khiến Liên Chức càng khó chịu hơn chính là mấy năm tầm thường vô vị kia của mình.

Trong khoảng thời gian học đại học, hàng năm cô đều giành được giải thưởng quốc gia, đồng thời học thêm tiếng Đức và tiếng Pháp.

Cho dù đứng ở trên đài cao vạn người, cô cũng có thể chậm rãi mà phát biểu, không hề luống cuống.

Cô từng mơ ước được trở thành nhà thiết kế nội thất cao cấp, trong vinh quang cũng có một nét bút quan trọng thuộc về cô.

Tại sao cô lại để mặc cho mình trở thành như bây giờ?

Sau khi bị Trầm Hi sao chép, cô lập tức cam chịu, không bao giờ muốn đi về phía trước nữa.

Ngực Liên Chức chợt giật mạnh.

Cô lập tức lau nước mắt, để cho mình chuyên tâm đắm chìm trong nội dung tai nghe, cô vừa nghe môi vừa lặp lại, vừa nhanh chóng gõ bàn phím.

Chỗ nghe không hiểu cô lập tức nghe đi nghe lại, từ ngữ thương mại không chỉ khó đọc, hơn nữa tính chuyên môn còn rất cao.

Khi không hiểu cô sẽ lên mạng tra, đưa vào trong sách đàm phán tiếng Đức chuyên nghiệp để đối chiếu.

Chỉ nửa giờ ghi chép hội nghị này, nếu như là cô của trước kia, chỉ cần nghe qua một lần, vài phút là có thể đưa ra đáp án hoàn mỹ.

Nhưng hai năm sa đọa khiến Liên Chức thụt lùi về phía sau rất nghiêm trọng, cô không thể rơi xuống nữa.

Cơn ác mộng làm gái mại da^ʍ kiếp trước vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô.

Con người chỉ cần có ý niệm lười biếng trong đầu, sẽ vĩnh viễn rơi xuống vực sâu, cô không thể dẫm vào vết xe đổ nữa.

...

Hơn bảy giờ tối.

Trước cửa sổ thủy tinh sát đất đèn đuốc huy hoàng, cảnh đêm thành phố như bức tranh hiện lên trước mắt hắn.

Tống Diệc Châu lát nữa phải trở về nhà cũ một chuyến, ông nội Tống tìm hắn có việc, vì thế đã sớm rời khỏi công ty.

Lúc hắn ra khỏi văn phòng, toàn bộ tầng lầu đều đã tối đen, khu vực công cộng rộng lớn như vậy rơi vào một mảnh lạnh lẽo.

Chỉ có một văn phòng thư ký còn sáng đèn.

Hắn liếc nhìn khi đi ngang qua.

Cô đang vùi đầu trước máy tính, đeo tai nghe, chuyên chú gõ cái gì đó.

Ánh sáng xanh trên màn hình máy tính mơ hồ chiếu lên mặt cô, trắng nõn sáng ngời, nhưng lại có một vệt nước mắt đã khô còn đọng lại trên mặt.

Nhìn ra được cô vừa vụиɠ ŧяộʍ khóc lóc.

Hắn lãnh đạm thu hồi ánh mắt, không thèm để ý rời đi.