nhóm dịch: bánh bao
Nghe nói như vậy, Trương Lỗi biết Tô Mạn tức giận Trương Lệ nói lung tung, anh ta cũng tức giận há hốc miệng, nhưng anh ta càng tức giận Tô Mạn xem thường người nhà anh ta.
“Tiểu Lệ xin nghỉ phép, buổi sáng còn nghe quản lý bọn họ gọi điện thúc giục em ấy trở lại làm việc, anh đang để em ấy về làm việc.” Trương Lỗi thu chén đũa, “Chuyện trong nhà em đừng quan tâm, anh sẽ xử lý mọi chuyện.”
Được rồi, chỉ cần trước khi trở về Tô Mạn không gặp được Trương Lệ là được.
“Ngày mai hai đứa nhỏ còn phải đi học, bệnh viện cũng không phải chỗ tốt gì, anh dẫn bọn nhỏ về trước đi.” Tô Mạn bảo Tô Cảnh Tú đến bên cạnh, sờ sờ tóc cô ta, “Đừng lo lắng, mẹ và ông nội đều không sao.”
Nhìn theo ba cha con rời đi, Tô Mạn giơ tay lên, chỉ thấy trong tay cầm mấy sợi tóc, là tóc cô vừa mới nhổ từ trên đầu Tô Cảnh Tú, rút khăn giấy quấn lấy.
Xét nghiệm ADN sẽ là bằng chứng mạnh mẽ nhất.
Bình thuốc trên tay truyền xong hết, Tô Mạn gọi y tá tới rút kim tiêm, trước tiên đi thăm ba Tô, kỳ thật hiện tại không nhìn thấy người, cơ mà chính tai nghe bác sĩ nói không có việc gì sẽ luôn yên tâm hơn rất nhiều.
Vừa vặn bệnh viện này đã làm xét nghiệm ADN, Tô Mạn nhổ mấy sợi tóc, đưa cùng là tóc của Tô Cảnh Tú, lựa chọn xét nghiệm gấp luôn, dặn dò bác sĩ có kết quả liền gọi điện thoại cho cô.
Chuyện Tô Cảnh Tú không phải huyết mạch Tô gia, còn phải lừa ông già nhà cô nữa, cơ thể lúc này của ông ấy không thể chịu bất kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì, nếu biết cháu gái ruột của ông ấy ở bên ngoài chịu khổ, nhất định sẽ xảy ra chuyện gì.
Trở lại phòng bệnh không bao lâu, Trương Lỗi lại trở về, nhìn thấy Tô Mạn ôn nhu cười nói: “Đi thăm ba à? Biết em sẽ không yên tâm mà, cho nên anh đưa hai đứa nhỏ về nhà liền lập tức chạy tới, yên tâm, anh đi trông ba, chỉ cần ba vừa tỉnh lại sẽ lập tức thông báo cho em.”
Nếu như không phải đã xem qua nguyên tác, ai có thể nghĩ tới một người đàn ông ôn nhu săn sóc như vậy, sau lưng vẫn tính kế Tô gia, nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm của anh ta, Tô Mạn chỉ cảm thấy đáng sợ, nhất định phải ly hôn sớm một chút, bằng không ngủ cũng không yên tâm.
“Được, anh đi đi, tôi có chút mệt mỏi, muốn ngủ một lát.” Đuổi Trương Lỗi đi, Tô Mạn mơ hồ ngủ thϊếp đi.
Thân thể này bản thân đã yếu, hơn nữa hồn phách của cô và thân thể còn chưa chính thức kết hợp, luôn cảm thấy cả người vô lực, vừa động liền mệt mỏi.
Vừa ngủ thôi đã đến mười giờ tối, Trương Lỗi canh giữ bên cạnh cô, đáy mắt mang theo tơ máu, nghĩ cũng biết anh ta nãy giờ không nghỉ ngơi.
“Sao không đi nghỉ ngơi, mấy ngày nay vẫn chăm sóc tôi và ba rồi, chính anh cũng vất vả rồi.” Vở kịch nên diễn cho trọn mới đúng.
Thấy cô tỉnh, Trương Lỗi mỉm cười, ôn nhu nói: “Không mệt, chỉ cần em và ba không có việc gì là tốt rồi, lần này em thật sự dọa chết anh rồi, anh có nấu cháo đấy, em uống thêm đi.”