Buổi sáng ngày hôm sau, Vũ Dạ Uyển đến đoàn phim thì Thầm Trác Tân đã nói vai nữ thứ sẽ bị cắt, nhưng do hôm qua ông ấy vẫn còn tức giận nên không báo cho cô biết. Nhưng thật ra ông ấy biết cho dù mình không báo thì cũng có người báo cho cô rồi, Vũ Dạ Uyển cười nhẹ.
Ngay lúc nay thì Lý Hoàng Bân đi đến, anh nhìn ngó xung quanh một lúc liền hỏi:
- Chị Tiểu Dạ, hôm nay anh trai kia không đưa chị đi làm à?
Vũ Dạ Uyển liền liếc xéo cậu ta một cái, hôm qua cô đã đăng lên mạng xã hội như thế mà bây giờ vẫn còn ở đây cà khịa cô sao? Lý Hoàng Bân liền gãi đầu cười hề hề, nhưng ngay sau đó thì cậu ta lại bẻ lái sang một chuyện khác, nói là chiều nay cậu ta định sẽ đến Thống Nhất, hi vọng lúc đó Vũ Dạ Uyển có thể ở dưới sảnh của Thống Nhất chào đón cậu ta gia nhập. Mặc dù Vũ Dạ Uyển không chính miệng đồng ý, nhưng cô cũng đã ngấm ngầm xác nhận.
Đỗ Duy nhìn Lý Hoàng Bân thân thiết với Vũ Dạ Uyển thì cũng không biết nên nói gì, hai người họ là dòng diễn viên tuyến chính, thân thiết với nhau thì sẽ kết hợp ăn ý hơn. Còn cậu ta? Một nam diễn viên phụ mờ nhạt, dù rất biết điều nhưng biết điều thì sao chứ? Cuối cùng vẫn là dòng tuyến phụ không có chút tiếng tăm.
Trong khi đoàn phim của cô chuẩn bị bắt đầu thì Đường Phục Sinh và đoàn làm phim bên kia cũng đến, anh nhìn cô, cô nhìn anh nhưng cả hai lại không nói với nhau câu gì. Lúc này Thầm Trác Tân liền gọi cô và Lý Hoàng Bân chuẩn bị bấm máy, cảnh diễn hôm nay có chút nhạy cảm, nên Thẩm Trác Tân cũng cho họ nhiều thời gian lấy tâm lý hơn.
Đứng đối diện với nhau, Vũ Dạ Uyển nắm lấy cà vạt của Lý Hoàng Bân kéo xuống, lợi dụng góc máy thì sẽ thấy hai người họ đang hôn nhau rất say đắm. Nhưng Lý Hoàng Bân lại nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, cậu ta nói:
- Chị Tiểu Dạ, nếu như chị đã không có bạn trai, thì tại sao chúng ta hãy hôn thật đi? Như vậy hiệu ứng sẽ tốt hơn.
Cô nhìn Lý Hoàng Bân, sau đó lại gõ vào mũi của cậu ta một cái, mắng cậu ta nói luyên thuyên cái gì chứ.
Đường Phục Sinh đứng từ xa nhìn thấy hai người thân mật đùa giỡn như vậy liền tức giận, đến tính cách cũng nóng nảy hơn. Bạch Giai Giai vừa cầm ly nước đến mời anh liền bị anh hất sang một bên, khó chịu nói.
- Tránh ra!
- Anh Phục Sinh, em xin lỗi, em xin lỗi, em không cố ý đâu.
Nhưng đến liếc nhìn anh cũng không liếc đến cô ta một cái. Nhìn theo ánh mất của anh thì Bạch Giai Giai nhìn thấy Vũ Dạ Uyển, mối thù lần trước của cô ta vẫn chưa được trút đi thì làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Nếu như Vũ Dạ Uyển đã thích tỏ ra yếu đuối như vậy thì Bạch Giai Giai sẽ giúp một đoạn vậy.
Ở bên đây, Vũ Dạ Uyển và Lý Hoàng Bân đã bắt đầu vào vị trí. Cảnh quay bắt đầu.
Lúc này Từ Hiếu Hy và Tạ Liên đang đi với nhau, ở trường ai cũng biết Từ Hiếu Ly rất thích Tạ Liên, cậu ta thích cô từ lâu rồi nhưng do thân phận của mình nên cậu ta vẫn không thổ lộ. Đối với nhiều người, hay nói đúng hơn là toàn bộ những học sinh ở đây đều không biết Từ Hiếu Hy có thân phận gì.
Trong khi hai người họ vẫn còn đang cười nói thì bị Hạ Đình Long bắt gặp, ánh mắt của anh liền nhíu lại, lúc này Tạ Liên lại bày ra vẻ mặt không quen biết mà cùng Từ Hiếu Hy lướt qua, ngay lúc này Từ Hiếu Hy lại nhìn cô, hỏi:
- Liên Nhi, cậu quen biết cậu ta sao?
- Không quen.
Hạ Đình Long nghe thấy vậy liền tức giận không thôi, anh liền ném luôn quyển sách trên tay xuống, đi đến trước mặt cô, rồi xuống hôn lên cánh môi nhỏ của Tạ Liên.
Vũ Dạ Uyển hai mắt trợ trắng, nhưng Thẩm Trác Tân lại thấy cảnh này rất đắt giá liền bảo máy quay bắt cận hơn. Nhưng Hạ Đình Long cũng không định buông tha mà vòng tay ôm lấy người con gái trước mặt, siết chặt ở trong lòng.
Lúc này Tạ Liên đã phản ứng lại mà muốn đẩy anh ra, đột nhiên cô lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm... Cái lưỡi! Sao cái tên ngốc này lại còn đưa cái lưỡi ra, mẹ nó... Cậu ta đang làm cái trò gì vậy.
Đừng nói Thẩm đạo há hốc, ngay cả Đỗ Duy, Vũ Dạ Uyển hay thậm chí là Tùng Phiến cũng đứng hình. Ôi thôi, diễn gì mà nhập tâm thế hả em trai của tôi ơi.
Tuy có chút tiếc nuối nhưng Thẩm đạo vẫn cho cắt, Lý Hoàng Bân cũng lưu luyến mà hôn nhẹ thêm một cái rồi mới buông ra. Vũ Dạ Uyển liền trừng mắt nhìn cậu ta, nhưng Lý Hoàng Bân chỉ gãi gãi đầu, nói:
- Cũng không trách em được, ai bảo chị xinh đẹp quá mà.
Cái này câu này của Lý Hoàng Bân giống như là vừa đấm vừa xoa, đúng là thông minh quá ha. Tuy nhiên thì cô cũng không thể làm gì khác, kịch bản thật sự là như vậy, chỉ là ban đầu cô định lợi dụng cảnh quay, nhưng cuối cùng thì cô lại trở tay không kịp.
Cảnh quay tiếp theo.
Tạ Liên đẩy Hạ Đình Long ra, rồi trừng mắt nhìn anh. Nhưng Hạ Đình Long không để ý lắm, liền nắm lấy tay cô kéo về mình.
- Từ Hiếu Hy, cậu tránh xa Tạ Liên ra, cô ấy là của tôi.
Từ Hiếu Hy cười nhạt một cái, xong cũng không ngại mà cúi xuống hôn cô.
Vũ Dạ Uyển thầm mắng, mẹ nó hai đứa nhóc này làm trò điên gì vậy? Đột nhiên hôm nay lại sung sức hôn cô thế? Nụ hôn của Từ Hiếu Hy nhẹ nhàng lướt qua, xong cậu ta nhìn anh, nói:
- Tôi cũng không ngại chen vào.
Đột nhiên đầu của Vũ Dạ Uyển nhảy số, máu hủ nữ bắt đầu trỗi dậy mạnh mẽ. Ôi mẹ nó, như vậy thì khác gì hai người họ vừa gián tiếp hôn nhau? Ha, đúng là kí©ɧ ŧɧí©ɧ chết đi được.
- Tạ Liên, cậu nói đi. Cậu thích ai?
Tạ Liên nhìn hai người họ, có chút khó xử, lắp bắp nói:
- Tớ... Tớ thích...
- Cô ấy thích tôi!