Thật ra lúc ấy Ngụy Hạ cũng không nghĩ gì nhiều, quả thật nàng rất thích vẻ ngoài của Quý Lam Hạo, vóc dáng không tồi, nhưng điều này không thể hiện nàng muốn cưỡng cầu ai, chỉ là nếu được nói chuyện riêng mấy câu, vậy nàng rất tò mò tại sao Quý Lam Hạo lại từ chối dứt khoát như vậy.
Đến nơi này muốn gì chẳng phải rất rõ sao, cơ hội đến tại sao không nắm bắt mà lại đẩy ra? Phải biết rằng dù không được để ý thì qua ngồi với nàng một lúc cũng có thể được thưởng, điều này chẳng có gì to tát cả, những bữa tiệc thế này chính là như vậy, theo nhu cầu thôi.
Ngụy Hạ rất xoi mói, muốn nàng để ý không dễ, bình thường người muốn hiến thân cho nàng rất nhiều nhưng nàng đều không thuận mắt nên cho ra ngoài, những người đó còn liên tục muốn chui vào lòng nàng.
Đợi Ngụy Hạ vào phòng, vốn cho rằng người sẽ ngây ngốc chờ đợi nhưng lại có chút không đúng, người nằm trên giường hình như đã ngủ, Ngụy Hạ cảm thấy kỳ lạ nên đi mấy bước xem xem, lập tức ngửi được mùi rượu nhàn nhạt.
Nàng quay đầu nhìn quầy bar, một chai rượu đã mở nắp và một chiếc ly đã dùng, rượu chỉ mới rót chưa đến một phần năm, mà trong ly còn lại một tầng nước mỏng.
Uống ít vậy mà đã say rồi sao?
Ngụy Hạ nhếch mày có ý cười nhạo, gọi một chữ "Này" với người đang nằm trên giường.
Hiển nhiên Quý Lam Hạo cũng không hoàn toàn say như chết, không chút sức lực đáp lại: "Ưm, ưʍ... Mộc, Mộc Mộc?" Cô tưởng là Mộc Mộc đến nên chậm rãi đưa tay lên, cảm thấy đầu óc hơi choáng.
Mộc Mộc?
Hai tay Ngụy Hạ vòng trước ngực nhìn Quý Lam Hạo nhích từng chút một, nghe Quý Lam Hạo mơ hồ gọi người, ánh mắt lạnh lùng nhìn từ trên cao xuống.
Có chút mất hứng.
Nàng đang nghĩ có phải cô gái này có bạn gái rồi không, nếu không sao lại dùng giọng điệu đó để gọi người, lại còn mơ hồ.
Đã say thành như vậy thì còn nói chuyện gì nữa, Ngụy Hạ cảm giác không cần ở lại nơi này nữa, nghĩ có lẽ nàng không nên lên đây mới đúng, thật lãng phí thời gian.
Vốn định quay người rời đi, thì Quý Lam Hạo nhìn qua, hai mắt nheo lại nhìn thấy Ngụy Hạ, đầu tiên là ngây ngốc một lúc, sau đó mới nói: "Ồ, là cô."
Giọng nói đó có chút không cam lòng, Ngụy Hạ nhìn dáng vẻ của cô, mái tóc rối hơn hồi nãy, gò má như ngậm không khí mà phồng lên, rõ ràng là không muốn nhìn thấy nàng nên cảm xúc mới lộ ra trên khuôn mặt.
Ngụy Hạ nghĩ lại có lẽ mình không nên gặp người này, nên hỏi: "Tôi là ai?"
Quý Lam Hạo không muốn nói chuyện, cô cho rằng bản thân lại nằm mơ, người trong mơ thích cô gọi nàng, nhưng dù mấy lần Quý Lam Hạo đều không quen, tiếng kêu bên miệng không được tự nhiên.
Lúc này, Ngụy Hạ có chút không vui, Quý Lam Hạo ngồi trên giường nổi giận với nàng, lại không nhận ra người, lần này còn nhìn nhầm nàng, Ngụy Hạ cảm giác không thể nể mặt được.
Nàng cởi giày cao gót ra, bên trong là vớ đen, chân nhấc lên đạp nhẹ một cái lên vai của Quý Lam Hạo, có chút ghét bỏ: "Ma men."
Nhưng không ngờ Quý Lam Hạo lại nắm lấy chân của nàng, chau mày: "Tôi không chọc cô, sao cô lại đá tôi."
"Nhận nhầm người còn ấm ức sao." Ngụy Hạ bị cô nắm lấy chân cũng không hoảng, chỉ thốt ra hai chữ: "Buông tay."
"Không nhận nhầm." Quý Lam Hạo lẩm bẩm, đang nghĩ quả nhiên lại nằm mơ, người trước mắt có tính tình không tốt giống với người trong mơ, nên không có chút không vâng lời nào: "Cô là Hạ."
Sớm biết làm sao để khiến người này bớt giận, Quý Lam Hạo thông thạo nắm bóp chân trong tay, mát xa lòng bàn chân cho Ngụy Hạ, khuôn mặt nhẹ nhàng nghiêng qua, miệng và cằm dán lên đầu gối Ngụy Hạ, hôn nhẹ như có như không: "Hạ..."
Ngụy Hạ bị nắm chân trong nháy mắt có chút tê dại, nàng nhìn thấy dáng vẻ của Quý Lam Hạo chính là cao thủ tán tỉnh, nàng không thích đối tượng có quan hệ loạn, nên nói: "Cô có bao nhiêu người yêu?"
Trong mơ, Quý Lam Hạo đã bị ép hỏi vô số lần, nên trả lời: "Không có người khác, chỉ có cô là người phụ nữ của tôi."
Ngụy Hạ mím môi, cảm giác cách dùng từ của Quý Lam Hạo có chút gợi cảm, nhưng vẫn không quá tin tưởng nàng: "Thật sự không có sao?"
"Đã nói là không." Quý Lam Hạo bóp nóng chân Ngụy Hạ, ngẩng đầu hỏi: "Dùng miệng thì sao? Tôi muốn liếʍ."
Đây cũng là chút thủ đoạn Quý Lam Hạo thường làm trong mơ, có lúc người đó sẽ bảo cô cởϊ qυầи áo cùng lên giường, nhưng Quý Lam Hạo lại không muốn nên sẽ đề nghị dùng miệng trước, mà mười lần thì đối phương đồng ý bảy lần.
Ngụy Hạ bị Quý Lam Hạo tán tỉnh đến mức không chịu được, thầm mắng: "Đáng chết, thậm chí tôi còn không biết tên cô đấy!" Trên miệng thì mắng nhưng lại cởϊ áσ khoác của mình ra.
Sau đó nàng nhìn Quý Lam Hạo nói: "Làm cho tốt vào, là cô nói muốn làm, khiến tôi thất vọng thì tôi sẽ để cô ăn không hết mang đi đó!"
Nói xong, không quan tâm gì nữa mà nằm trên giường.
Trên mặt Quý Lam Hạo trông như không có biểu cảm gì, chỉ là hai vệt đỏ ửng trên gò má khiến nàng nhìn đến mê mẩn, Ngụy Hạ không ôm quá nhiều hy vọng với cô, chỉ là thấy khuôn mặt đó xinh đẹp, đưa tay vuốt cằm của Quý Lam Hạo.
"Ưʍ." Quý Lam Hạo nhẹ nhàng nghiêng đầu né tay của nàng, cô biết người này từ trước đến giờ không thích bị từ chối, nên giả vờ vội vàng cúi đầu cởi khóa quần Ngụy Hạ.
Khóa kéo ẩn đối với con ma men đúng là không dễ làm, không dễ gì mới nắm được khóa kéo, mới kéo được một nửa thì Ngụy Hạ nói: "Hôn tôi"
Vậy mà lại chơi trực tiếp, cô nhóc này đúng là không hiểu phong tình, Ngụy Hạ có chút bất mãn về phương diện này.
Ngón tay Quý Lam Hạo dừng lại, sau đó không tình nguyện ngẩng đầu lên, Ngụy Hạ thấy con nhóc này dám không tình nguyện với nàng, vẻ mặt trầm xuống đang muốn nói mấy câu lại bị chuyển động lớn hoàn toàn đè xuống.
Còn làm thế nào để chế ngự Ngụy Hạ, Quý Lam Hạo có trí nhớ mãnh liệt, nên ở đâu nên liếʍ, lúc nào nên dùng răng, hai ba cái đã hôn Ngụy Hạ trong lòng đến mức eo mềm nhũn, chỉ còn lại âm thanh hai người dùng răng môi quấn nhau ướŧ áŧ, bắt đầu sự mập mờ trong phòng.
Sau đó Quý Lam Hạo muốn làm gì Ngụy Hạ cũng không ngăn cản nữa, thấy người này nửa say bận rộn trên người nàng, vừa hay cũng trùng khớp với tưởng tượng của nàng, chút không hài lòng vừa nãy của Ngụy Hạ đã biến mất hoàn toàn, một chân gác qua cánh tay Quý Lam Hạo, rũ mắt nhìn cô.
Mẹ nó, hôn một cái đã ướt rồi.
Ngụy Hạ không còn mặt mũi, nhưng Quý Lam Hạo lại không có ý chê cười nàng, quả thật nơi đó ướt nhưng lượng nước lại không đủ, cô liếʍ ngón tay của mình, nếu làm người đó đau thì cô sẽ gặp họa, ý chí muốn sống của Quý Lam Hạo rất mạnh, chỉ muốn nhanh chóng, dùng cách có hiệu quả nhất để phục vụ Ngụy Hạ.
Nhưng cô không biết bởi vì động tác liếʍ ngón tay của cô mà thân dưới của Ngụy Hạ lại đập nhanh mấy lần, Quý Lam Hạo vốn xinh đẹp, quần áo bình thường đã che lấp sự quyến rũ, bây giờ áo quần xộc xệch đầu tóc rối tung, ngay cả Ngụy Hạ cũng cảm thấy rất gợi cảm.
Mà cô gái xinh đẹp gợi cảm trẻ trung như vậy lại đang làm với mình, ngón tay nhẹ nhàng sờ vào chỗ nhạy cảm của nàng, không ai là không động lòng.
"Ưʍ..." Trọng điểm là còn rất biết sờ.
Ngụy Hạ thoải mái mở rộng hai chân, nụ hoa được Quý Lam Hạo xoa bóp nhẹ nhàng mà cứng lên, Quý Lam Hạo lại nắm hạt đậu nhỏ phía dưới kéo mấy cái, Ngụy Hạ sướиɠ đến âʍ đa͙σ khẽ run chảy nước, giống như đóa hoa chớm nở đầy sương sớm.
Nàng vươn tay nắm lấy tóc của Quý Lam Hạo, kéo cô qua đây, Quý Lam Hạo thuận thế hôn lên, thậm chí hai người còn không dùng lời nói, Quý Lam Hạo đã hiểu ý nàng, Ngụy Hạ mơ hồ nói ra: "Cô rất to gan."
Người lên giường nàng có không ít nhưng hiếm ai khiến Ngụy Hạ thỏa mãn tiến vào vấn đề chính như vậy, thân phận địa vị của nàng không giống người khác, có rất nhiều người muốn phục vụ nàng nhưng không ai láo xược dám kéo chỗ đó của nàng như Quý Lam Hạo.
Còn trực tiếp khiến nước triều của nàng dâng cao.