Cường Thế Kim Chủ

Chương 1: Mộng xuân (H+)

Xung quanh luôn mơ hồ, nhưng tiếng vang bên tai lại rất rõ ràng, cô không biết mình là ai, không biết mình từ đầu tới, chỉ biết tấm màn rũ xuống đầy trời, trên miệng mềm mại ướŧ áŧ.

Đầu lưỡi lướt qua khe núi, ý thức cô trống rỗng phiêu dạt như có như không, chỉ có một suy nghĩ ngổn ngang đè nặng trong lòng, miệng không thể dừng lại, phải tiếp tục lấy lòng nàng.

Đầu lưỡi quấn chặt lấy nơi mềm mại, một dòng nước nóng ẩm ướt tràn vào cổ họng, cô có chút kháng cự, muốn rời khỏi nơi ướŧ áŧ nóng bỏng kia, nhưng lại bị một đôi chân đan chéo đè lên đầu nên cô không thể tránh được, chỉ có thể chuyển động cổ họng, nuốt luồng dịch ấm nóng đang không ngừng chảy vào miệng.

Người bên dưới khẽ hừ một tiếng, vô cùng hưng phấn nắm lấy tóc cô, hình như mấy món đồ trang sức leng keng bị kéo rơi xuống đất, nàng hơi khó thở, theo bản năng muốn kết thúc sớm lần ân ái này, cô tàn nhẫn hút mạnh nơi nào đó đang ngậm trong miệng, khiến người bên dưới không ngừng rêи ɾỉ, trong chốc lát eo mềm xuống.

Liếʍ khóe miệng, cuối cùng nàng cũng đạt được tự do trong chốc lát, nhưng người đã mềm eo kia vẫn không để cô đi, nàng kéo tay cô áp lên người mình.

"Sờ chị đây một cái." Giọng nàng đang thở hổn hển, quen thuộc mà cũng rất bá đạo, hai tay cô bị nàng kéo, chỉ có thể ngoan ngoãn vuốt ve nơi mềm mại trên người, xoa nắn hai bầu ngực trắng như tuyết, trước khi người nọ hài lòng thì không được phép dừng lại.

Người nọ mang lại cho cô một cảm giác vô cùng quen thuộc, nơi nào thoải mái, nơi nào nhạy cảm cô đều biết, giống như đã quen như khắc tận xương tủy vậy, nhưng trước mặt cô lại mơ hồ, không thấy rõ diện mạo như thế nào.

Cô chỉ nghe thấy người đó hài lòng hưởng thụ, lười biếng nói: "Hạo của tôi, nếu có ngày tôi rời đi, nhất định tôi sẽ đưa cô theo..."

Một câu nói như vô tình siết chặt trái tim cô, chẳng những trong lòng không có một chút cảm động nào, mà toàn thân còn như rơi vào hầm băng rét buốt.

Cô lập tức bị dọa đến tỉnh lại!

Nghiêng người ngồi dậy từ trên giường, cả người Quý Lam Hạo đầy mồ hôi, tim không ngừng đập loạn xạ, sự dính nhớp trong mộng vừa rồi tựa như còn lưu lại trên khóe môi, trong lúc thở dốc cô còn mơ hồ ngửi thấy mùi hương ngọt nhẹ của người phụ nữ dưới thân.

Đây không phải lần đầu tiên cô mơ thấy cảnh tượng như vậy, cùng một chiếc giường hỗn loạn, hương thơm lượn lờ trôi nổi, người phụ nữ bị cô đè dưới thân mềm mại nhưng lại mạnh mẽ và bá đạo, trong mỗi giấc mơ đều kéo nàng chìm đắm trong ân ái.

Quý Lam Hạo chưa bao giờ thử làʍ t̠ìиɦ, nhưng cảnh tượng trong mơ luôn ướŧ áŧ nóng bỏng, cô thường phải dùng miệng hoặc tay hầu hạ người phụ nữ đó, những rung động lòng người và hương vị nước cô vẫn nhớ rõ, có những lúc, người phụ nữ kia còn yêu cầu cô dùng chân để ma sát.

Thân thể vui thích như cá gặp nước, nhưng áp lực trong lòng càng thêm rõ ràng, cô có thể cảm nhận rõ rằng trong mơ mình không tình nguyện, nhưng lại phải nghe lời phối hợp.

Giấc mơ luôn kết thúc bằng lời âu yếm.

"Nếu có ngày tôi rời đi, nhất định tôi sẽ đưa cô theo..."

Quý Lam Hạo rùng mình, lời nói yêu đương nhẹ nhàng như vậy nhưng lại cố chấp khiến người ta khó mà chạy trốn, nó làm cô không thở nổi, trong nháy mắt tỉnh lại giống như đang chạy trốn.

Nằm trên giường với nỗi sợ hãi còn sót lại, Quý Lam Hạo lại không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, sắp đến giờ lên lớp, buổi sáng nàng vẫn còn chuyện phải làm.

Sáng sớm, trước đó cô phải đi thay băng vệ sinh trên qυầи ɭóŧ, đúng như dự đoán, trên đó ướt đẫm, Quý Lam Hạo cũng không biết làm sao, mặc dù trong mơ phải phục vụ làm cô chịu áp lực rất lớn, nhưng phản ứng của cơ thể không phải thứ cô có thể khống chế, mỗi lần mộng xuân đều vô cùng hoang đường, mơ nhiều như vậy không chừng trước khi đi ngủ cô phải lót thêm một tấm băng mới được.

Sau khi rửa mặt, Quý Lam Hạo xử lý căn phòng thuê nhỏ của mình, dùng không gian nhỏ đó vận động một chút, sau đó ra khỏi nhà chạy bộ hai mươi phút rồi quay về, tắm vội rồi mới đến trường.

Bữa sáng cô phải đến quán nhỏ bên trường để mua, bánh mì đậu phộng to 35 tệ một cái, vừa rẻ vừa no, lúc đi học Quý Lam Hạo chỉ ăn món này, có lúc mua luôn hai phần để buổi trưa cũng ăn.

Cô muốn học lên, tiền làm thêm không nhiều, năm hai đại học có thể ở trong ký túc xá nên cũng không quá khó khăn, năm ba đại học muốn ở ký túc xá phải rút thăm, cô không đủ may mắn nên chỉ có thể thuê phòng bên ngoài, trong tay càng không có tiền.

Bà chủ quán ăn sáng là một dì hơi mập thân thiện, thỉnh thoảng dì sẽ đưa cho cô một ly sữa lạnh.

Quý Lam Hạo đang nhấm nháp chiếc bánh mì đậu phộng trong phòng học, cô đến sớm nên trong phòng học chưa có ai, chỉ có tốp ba tốp năm người ngồi thành một nhóm đang nói chuyện, thấy Quý Lam Hạo đến bọn họ cũng không chào hỏi, chỉ liếc nhìn cô một cái.

Nhưng Quý Lam Hạo cũng không chào hỏi bọn họ.

Cô vừa ăn vừa lấy sách học ra đọc, hôm nay tiết đầu có một bài kiểm tra nhỏ, cô phải giữ thành tích tốt để kiếm học bổng.

"Lam Hạo, đọc sách à? Bài kiểm tra nhỏ thôi, cậu không cần nghiêm túc vậy chứ?" Một bạn học tên là Trần Mộc Mộc đi tới, thấy Quý Lam Hạo đang cúi đầu học, không khách sáo mà đặt mông xuống bên cạnh cô.

"Sắp đến giờ thi rồi." Quý Lam Hạo nhỏ giọng nói một câu, sau đó lại nghiêm túc đọc sách.

Trần Mộc Mộc cũng đã quen với sự hiền lành của Quý Lam Hạo, cô ấy ngồi ngây người bên cạnh, trong lớp ai cũng biết thành tích Quý Lam Hạo tốt là để lấy học bổng nên không làm ồn đến cô.

Chờ bài kiểm tra nhỏ vô nhân đạo của tiết thứ nhất hoàn thành, Trần Mộc Mộc mới kéo Quý Lam Hạo lại hỏi: "Hôm nay tan học cậu không đi làm chứ? Có thể đi cùng tớ đến một nơi không?"

Quý Lam Hạo lắc đầu: "Đi chơi sẽ tốn tiền, tớ muốn về phòng trọ đọc sách."

Trần Mộc Mộc bĩu môi ra vẻ đáng yêu cầu xin cô: "Cậu đi với tớ đi mà, ở trường tớ chỉ có một người bạn là cậu, đi đến đó, tớ mời cậu đi ăn ngon, có thể tiết kiệm tiền ăn tối"

Nghe có thể tiết kiệm một bữa cơm, Quý Lam Hạo có chút do dự, Trần Mộc Mộc lại thêm một mồi lửa: "Đi đi, có rất nhiều thịt."

Sắc mặt Quý Lam Hạo không thay đổi, nhưng cũng đã hoàn toàn động lòng, cô gật đầu hỏi: "Mấy giờ đi?"

Sau đó, bảy giờ tối, hai người đến một khách sạn thoạt nhìn rất cao cấp, nơi này có vẻ rất đắt, nhìn qua đều là người nổi tiếng hoặc cấp cao ra vào nơi này, không giống chỗ ăn cơm bình thường mà giống như đang tổ chức bữa tiệc gì đó.

Trần Mộc Mộc ăn mặc rất đẹp, sau khi tan học cô ấy còn đến thẩm mỹ viện làm đẹp, có vẻ đã tốn không ít tâm tư, trong tay là một tấm thiệp nhỏ rất đẹp cho phép bọn họ đi vào. Quý Lam Hạo vẫn mặc quần jeans và áo phông, còn là một chiếc áo Mickey quê mùa nhìn cay mắt.

Người như vậy, Quý Lam Hạo giống như một con chuột vô tình xông vào xã hội thượng lưu vậy, không hề ăn nhập, nhưng cô lại chẳng có tự giác về việc này.

Trần Mộc Mộc lo lắng nói: "Có nhiều người quá làm tớ căng thẳng."

Quý Lam Hạo lại hỏi: "Đồ ăn đâu?" Cô đói bụng.

Trần Mộc Mộc đưa Quý Lam Hạo đến quầy tự phục vụ lấy không ít đồ ăn, nhìn Quý Lam Hạo như vậy đoán rằng cũng không có ai vừa ý cô, liền nói: "Vậy cậu ở góc này đợi tớ, tớ đi lòng vòng một chút, nếu tối nay tớ không quay lại tụ họp với cậu thì chín rưỡi cậu tự trở về, đây là tiền xe."

Quý Lam Hạo cắn miếng thịt bò bít tết trong miệng, nghi ngờ hỏi: "Cậu đi đâu?"

Bị Quý Lam Hạo nhìn bằng ánh mắt trong trẻo, Trần Mộc Mộc không nói thật, chỉ đẩy cô: "Ai da cậu không hiểu rồi, dù sao cậu cũng cứ vui vẻ ăn đi, cố gắng núp ở góc nào đó, tớ đi chơi trước."

Quý Lam Hạo thấy cô ấy không nói thì cũng không hỏi nhiều, cô không phải người tò mò như vậy, dứt khoát cúi đầu ăn, cơm ở đây rất ngon, cơ hội cô được ăn thịt không nhiều, phải ăn ở đây một bữa.

Cho dù cô núp trong một góc hẻo lánh nhất, nhưng vẫn có người nhìn chằm chằm cô từ xa. Trong khu vip có rèm chắn, mấy người phụ nữ đang nói chuyện, một người trong đó vén rèm nhìn ra ngoài, hứng thú nói với những người khác: "Mau nhìn xem, có một chú chuột nhỏ đi nhầm kìa."