Chuyến Tàu

Chương 12: Dụ dỗ chồng người khác ở hành lang

“Hum, tôi đều đã lâu không có làʍ t̠ìиɦ, từ ngày hôm qua nhìn thấy anh thì tiểu huyệt liền vẫn luôn ướt sũng nước da^ʍ như vậy đó ~” Âm cuối trong lời nói của cô mang theo cảm giác rù quyến mê hoặc vô cùng.

Nhan Cừ đương nhiên sẽ không thừa nhận là mình ở trong nhà đã cùng chồng làʍ t̠ìиɦ qua trước khi xuất phát, ở trong mắt cô không có cao trào thì xem như cuộc làʍ t̠ìиɦ đó tương đương với chưa làm qua.

Trương Vân bị bệnh đã một thời gian lâu, Điền Chiêu thực chất cũng đã rất lâu chưa từng có sinh hoạt tìиɧ ɖu͙©, nếu không phải vậy thì ngày hôm qua anh cũng sẽ không âm thầm nghe lén người phụ nữ này ngâm nga bên góc tường lúc tự an ủi trên giường.

Điền Chiêu theo dâʍ ɖị©ɧ sền sệt, òm ọp một chút liền thọc vào hai ngón tay, vốn tưởng rằng tiểu huyệt có quá nhiều nước da^ʍ như vậy thì khi anh cắm ngón tay vào sẽ dễ dàng bị trượt ra ngoài, thế nhưng lại không nghĩ rằng tiểu huyệt dâʍ ɖu͙© đói khát lại gắt gao ngậm chặt hai ngón tay lúc anh chỉ vừa mới cắm vào, anh phải dùng lực đạo không nhỏ mới có thể di chuyển ngón tay, thọc vào rút ra.

Anh dùng ngón cái thô ráp cọ xát lên hoa hạch đã se chặt đứng thẳng phía trước, hai ngón tay ở trong hoa huyệt ướt nóng chuyển động liên hồi, ở nơi công cộng bị ngón tay đàn ông tùy ý cắm chọc hoa huyệt, Nhan Cừ cảm thấy sướиɠ đến toàn thân như nổi lên một dòng điện lưu, tê tê dại dại.

Bọn họ không chỉ cần phải xem xét đề phòng xung quang để không bị người nhìn thấy, mà hai người họ còn phải làm bộ dường như không có việc gì, tỏ vẻ chỉ là một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng dựa sát thân mật bên nhau thôi. Tránh gây ra nghi vấn sẽ làm cho nhân viên tuần tra tàu muốn tiến hành kiểm tra hai người họ, đến lúc đó nhất định sẽ phát hiện dưới chiếc váy ngắn màu tuyết trắng đang có một bàn tay đàn ông hoàn toàn chui vào giữa tiểu huyệt của cô gái, ngón tay anh mãnh liệt cắm thọc vào khe hở giữa hai mảnh hoa môi, đôi khi ngón tay anh còn kéo ra theo cả chút mép thịt non mềm màu hồng phấn tươi đẹp.

Xúc cảm hồi hộp khẩn trương làm tần suất tiểu huyệt co rút càng thêm thường xuyên, thân thể trống rỗng dâʍ đãиɠ của Nhan Cừ dưới bàn tay điêu luyện của Điền Chiêu liền dễ dàng ào ạt phun ra thật nhiều nước da^ʍ.

Cô mềm yếu dựa sát vào trước l*иg ngực dày rộng của anh, nước bọt theo khóe miệng chảy ra dính ướt lên một mảng chỗ ngực áo Điền Chiêu, Nhan Cừ thuận thế cắn lấy đầṳ ѵú dưới lớp áo của anh, như muốn trả thù việc vừa mới bị tay anh cắm chọc đến cao trào, rồi lại lần nữa nhả ra, cả người cô mềm mại ngã xuống ở trước người anh.

Lúc này, mắt Điền Chiêu liếc thấy phía xa có người đi lại đây để hút thuốc, tay liền vỗ lên bờ mông to tròn căng mẩy thịt của cô, giọng nói thì thầm: “Ban ngày không thuận tiện lắm, buổi tối chờ tôi.”

Hai người có dáng vẻ bắt mắt, lại đang vào ban ngày ban mặt, hơn nữa nếu cứ duy trì một tư thế thân mật như thế này trong thời gian dài cũng là điểm không bình thường dễ làm người chú ý, thêm nữa lỡ như động tác mà có hơi lớn một chút, chẳng may bị phát hiện, hậu quả đúng thật là không dám tưởng tượng.

Hai người chia nhau trước sau quay trở lại chỗ ghế ngồi của mình, ra vẻ giống như không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng lại không tránh khỏi thêm nhiều chút ăn ý thân mật mà người khác không có biện pháp chen vào.