Chuyến Tàu

Chương 9: Chưa từng có ai tỏ thái độ chán ghét với cô rõ ràng như vậy

Trong lúc giả vờ ngủ, tiếng đôi vợ chồng ở giường bên nói chuyện với nhau không ngừng truyền đến tai Nhan Cừ. Cô nghe thấy người vợ cứ trách chồng mình sao lại mua vé giường nằm hạng sang như thế này. Người chồng thì kiên trì giải thích cho vợ mình hiểu rằng, vì quan tâm đến sức khỏe không tốt của vợ mà liền không cảm thấy tiếc tiền. Thật đúng là một người chồng thương vợ chuẩn mực.

Nhan Cừ thật sự là không thể giả vờ ngủ được nữa, cứ muốn lại bắt chuyện với hai vợ chồng. Nghĩ vậy, cô liền ngồi dậy, cẩn thận lấy váy che chắn phần thân dưới trống trải, ngồi đối diện người vợ và bắt đầu bắt chuyện làm quen. Khuôn mặt của cô gái kia thật thanh tú, nhìn rất thật thà và có phần hơi hướng nội, một chút phòng bị cũng không có, liền nhanh chóng trong chốc lát đã bị Nhan Cừ hỏi ra rất nhiều điều.

Cụ thể là họ đến phía Nam để chữa bệnh cho cô gái, giờ thì đang về quê nhà ở phía Bắc. Người chồng tên là Điền Chiêu, 38 tuổi, còn cô tên Trương Vân, 36 tuổi. Đôi vợ chồng trẻ này là thanh mai trúc mã của nhau, chẳng trách tình cảm lại sâu đậm như thế. Nhìn Điền Chiêu chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều quan tâm đến Trường Vân, chăm sóc chu đáo từng chút khiến Nhan Cừ ngưỡng mộ. Cô cứ nhìn anh, nhìn đến ngây người.

Điền Chiêu phát hiện có người nhìn mình, quay đầu lại dùng ánh mắt sắc bén mà liếc nhìn Nhan Cừ, tỏ rõ thái độ chán ghét và né tránh. Nhan Cừ cảm thấy mất mặt vô cùng, chỉ có người con trai giường trên là vội vàng đến gần cô. Chưa từng có ai tỏ thái độ chán ghét với cô rõ ràng như vậy. Trong lòng thật sự buồn bực, nhưng cũng có chút tò mò với người đàn ông này, cô nổi hứng muốn trêu chọc tâm tư của anh ta một chút.

Lúc này đã đến gần trưa, Nhan Cừ ngồi đối diện đôi vợ chồng. Lúc này Điền Chiêu đang giúp Trương Vân ăn cơm, cô liền cảm thấy không ngon miệng nữa, ổ bánh mì baguette Pháp trong tay lập tức liền nhạt nhẽo. Người đàn ông trước mặt cứ tránh mình như rắn rết, làm sự khó chịu cứ dâng lên trong lòng Nhan Cừ. Cầm ổ bánh mỳ thô cứng trong tay, cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng lớn trong đầu.

Lúc này, Trương Vẫn đang ngồi dựa vào đầu giường, Điền Chiêu thì ngồi ở mép giường, đang phân chia thức ăn cùng với cơm canh. Anh nghiêng người uống một ngụm canh muốn thử xem độ nóng của canh thế nào. Mi mắt chưa kịp khép lại, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà phun ra. Điều này đã làm Trương Vân chú ý.

“Anh có sao không?”

“Khụ khụ, không sao không sao, chỉ là canh nóng quá thôi, thổi một chút là ổn ngay.”

Giọng nói của Điền Chiêu bị đè xuống thấp hơn bình thường, nhưng Trương Vân cũng không nghĩ nhiều cứ thế tiếp tục ăn cơm.