Đồng Đội Heo Mỗi Ngày Đều Bị Lật Xe

Chương 18: Trường học nội trú

"Thưa thầy, con muốn hỏi vài điều về Hứa Nhạc Quân..."

Hứa Nhạc Quân là chủ nhân của quyển sổ ghi chú, cũng là mối liên hệ chặt chẽ với lệ quỷ phó bản này.

Vẻ mặt của giáo viên thay đổi, nếu độ hảo cảm của cậu không đủ, giáo viên chắc chắn sẽ không mở miệng, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của Bạch Vấn Hạ,

do dự một phen liền nói: "Vốn dĩ là không nên nói, nhưng vì cậu đã hỏi nên tôi sẽ nói cho cậu biết. Nhưng chuyện này cậu tuyệt đối không được nói với người khác."

"Hứa Nhạc Quân vốn là học sinh của lớp này, tính tình quái gở, thành tích học tập cũng không tốt, tôi bình thường cũng rất bận nên không chú ý nhiều đến cậu ta. Có hôm sau khi tan học, cậu ta leo lên trên lầu nhảy xuống, việc này có liên quan tới mấy thiếu niên bất lương kia nhưng nhà bọn chúng giàu nên cuối cùng cũng được giải quyết trong êm đẹp. Tốt hơn hết cậu cũng đừng tiếp xúc với bọn chúng."

"Hóa ra là như vậy, cảm ơn thầy."

Ánh mắt của Bạch Vấn Hạ không khỏi rơi xuống hai tên NPC thiếu niên bất lương kia. Một trong số đó là nhân vật trong phần CG mà mọi người đã thấy khi mới vào phó bản, chiếc điện thoại di động trong tay đối phương rõ ràng là một vật rất quan trọng.

Hiện tại tình huống đã rất rõ ràng, những người này là những người cuối cùng mà Hứa Nhạc Quân tiếp xúc trước khi chết, thù hận đối với bọn họ cũng sâu sắc nhất, trả thù những người khác chắc chỉ là thứ yếu, nhưng tại sao người gác cổng lại ở đó? Chẳng lẽ cần phải mở cánh cửa sao? Mặc kệ là gì. Tóm lại… cậu phải tìm cách ở cạnh hai NPC này, đồng thời đảm bảo an toàn cho họ, tăng giá trị thù hận của lệ quỷ đối với cậu.

Chỉ cần như vậy, khi lệ quỷ báo thù là lúc có thể gϊếŧ chết nó, mọi thứ đều thật hoàn hảo!

Mọi người thật không dễ dàng mới đợi được tới khi tan học, hôm nay không có chuyện gì xảy ra cả, họ thực sự dành cả một ngày để học.

Không phải lũ ác quỷ này không muốn động thủ, chỉ là ở cùng trong một phòng học với Bạch Vấn Hạ, dưới áp lực của lệ quỷ cấp cao, chúng quá sợ hãi, cả đám ngoan hơn cả gà, chẳng dám làm gì lỗ mãng.

Vào lúc này, độ khó của phó bản có thể nói là tụt dốc không phanh, khiến khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp chết lặng.

"Tôi chưa bao giờ thấy phó bản nào lại yên tĩnh như vậy, cho dù nó chỉ là một phó bản dành cho tân binh thì cũng sẽ không đến mức suôn sẻ như vậy chứ..."

"Nói tới cuối cùng đều là bởi vì Hạ Hạ của chúng ta quá lợi hại, mới có thể từ trong tay lệ quỷ đoạt về đạo cụ mạnh như vậy!"

"Các người cũng đừng quá phấn khích, cho dù là có cái đạo cụ kia thì cũng không thể ngăn được lệ quỷ. Lệ quỷ này đã không xuất hiện trong ngày hôm nay thì sợ rằng đêm nay sẽ phải gặp chuyện không may. Rạng sáng đêm nay đã là sau 3 ngày rồi, hơn nữa lại chết mất một streamer nên sức mạnh của lệ quỷ hẳn là đã tăng lên!"

Mặc dù nói là như vậy, nhưng các khán giả vẫn nhớ những hành động trước đây của Bạch Vấn Hạ, trong lòng bắt đầu sinh ra sự mong chờ, tò mò cậu sẽ làm gì tiếp theo.

Mắt thấy sắp về ký túc xá nghỉ ngơi, mấy người kia đã gấp rút đi tới trước mặt Bạch Vấn Hạ xoát độ hảo cảm, hiện tại bọn họ đã nhìn thấu, Bạch Vấn Hạ là người mạnh nhất ở chỗ này. Mặc dù Trịnh Hoàn có kinh nghiệm dày dặn trong việc vượt phó bản, nhưng xét về sức mạnh thì anh ta chỉ có thể làm đàn em của Bạch Vấn Hạ.

"Anh Bạch, chuyện lúc nãy tôi rất cảm ơn anh. Nếu không có anh, giờ chúng tôi đã chết rồi, bất kể sau này có chuyện gì xảy ra, chỉ cần anh nói ra, tôi nhất định vì nghĩa mà không dám chối từ."

"Anh Bạch, tôi trước đây là có mắt mà không thấy Thái Sơn! Vậy mà không nhận ra sự xuất sắc của anh, anh nhất định phải tha thứ cho tôi!"

Tiểu Trần bị kẹt ở bên ngoài không thể đi vào, mắt thấy vị trí đàn em của mình không được an toàn, cả người đều tủi thân uất ức.

Bạch Vấn Hạ cũng chìm vào im lặng, ánh mắt mơ hồ trống rỗng. Sao lại như thế này, cậu ta đến đây không phải để làm đồng đội heo sao? Tại sao mọi thứ lại trở nên như vậy, những người này não bổ kiểu gì ra mấy chuyện này vậy … Bây giờ mình tiếp tục duy trì thiết lập bình hoa ngu ngốc cũng vô dụng, thế thì đành vứt bỏ thôi.

"Anh Bạch, anh có mệt không, có muốn tôi xoa bóp cho anh không? Hay là anh tới ký túc xá chúng tôi nghỉ ngơi đi!" Người này nói rất thành khẩn, họ sợ rằng tối nay khi trở về ký túc xá sẽ đυ.ng phải thi thể của Vương Hổ, vẫn là ở cùng với Bạch Vấn Hạ an toàn hơn.

Bạch Vấn Hạ nghe xong, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, chợt hiện lên một ý tưởng táo bạo, cậu gật đầu nói: "Cậu nói không tồi!"