“Vào đi." Bên trong truyền đến một giọng nữ trầm ổn và lạnh lùng như băng đá, nghe trong giọng điệu còn có chút tức giận đang kìm nén lại. Vân Tĩnh Đào dự cảm chẳng lành, cô lo lắng mở cửa đi vào.
Diệp Hồng Châu đang ngồi trên chiếc ghế da màu đen, vẻ mặt âm trầm, thấy Vân Tĩnh Đào đi vào, cô ta ra hiệu, ý bảo cô đóng cửa lại, sau đó lập tức ném một tấm ảnh lên trên bàn.
Vân Tĩnh Đào không biết rõ tình hình, vì vậy cô đành phải làm theo, trong lòng nơm nớp lo sợ đi qua cầm lấy ảnh chụp lên xem.
Trên bức ảnh là lối vào của một khách sạn, ông chủ đang ôm một người phụ nữ đi vào, người phụ nữ đưa lưng về phía ống kính, có một mái tóc dài giống Vân Tĩnh Đào, chỉ lộ ra một chút sườn mặt không thấy rõ, chỉ từ bức ảnh chụp này mà xem, cơ hồ giống Vân Tĩnh Đào y như đúc.
“Đây!... Đây không phải là tôi!" Vân Tĩnh Đào mở to hai mắt, hoảng hốt giải thích.
"Nếu đây không phải là cô thì còn có thể là ai!" Diệp Hồng Châu đột nhiên đứng lên, hai tay chống ở trên mặt bàn, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Tĩnh Đào, tức giận quát.
Vân Tĩnh Đào bị dọa đến run lên, nói năng trở nên lắp bắp: "Thật, thật sự không phải tôi...... Giám đốc Diệp, đây thật sự không phải......"
Diệp Hồng Châu nhìn chằm chằm Vân Tĩnh Đào từ phía sau bàn làm việc rộng rãi, cô ta chậm rãi đi ra, bộ trang phục công sở bó sát người làm cho thân hình cao gầy của cô ta càng thêm uy nghiêm lấn át người khác, chiếc váy bó sát mông màu đen gắt gao bao vây lấy eo kiến mông to, đôi chân dài mang tất chân màu đen đi giày cao gót, bước từng bước một đi về phía Vân Tĩnh Đào.
Vân Tĩnh Đào nhìn Diệp Hồng Châu cao hơn cô hẳn một cái đầu, cô đã sợ đến mức không dám thở mạnh.
Diệp Hồng Châu nheo đôi mắt quyến rũ của mình, đánh giá trên dưới nữ nhân viên có tướng mạo ngây thơ trước mặt mình, Vân Tĩnh Đào nắm chặt hai tay trắng sáng của cô, đôi mắt ngập nước lấp lánh trông vừa vô tội lại đáng thương, bởi vì lo lắng cho nên khẽ cắn cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng của mình, một cặp ngực to lớn đầy đặn khiến cho áo sơ mi trắng bị phồng to lên, trông chúng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra ngoài, lúc cô hô hấp thì hai quả vυ' sẽ phập phồng lên xuống nom rất khiêu da^ʍ, giống như muốn cự tuyệt nhưng cũng giống như đang mời gọi.
"Xem cô đi kìa, nhìn cái bộ dáng quyến rũ người khác, vừa dâʍ đãиɠ còn đê tiện, thế mà lại dám mạnh miệng cãi láo!" Diệp Hồng Châu vung tay lên tát một bạt tay vào gương mặt của Vân Tĩnh Đào.
Vân Tĩnh Đào bất thình lình bị tát, cô ngã xuống đất, lấy tay che mặt mình một hồi lâu mới hoàn hồn.
Nhưng mà Diệp Hồng Châu vẫn chưa hết giận, cô ta vén váy lên ngồi lên trên người của Vân Tĩnh Đào, một tay nắm lấy cổ của cô, phẫn nộ lớn tiếng khiển trách cô: "Nói! Rốt cuộc cô và chồng của tôi đã ăn nằm với nhau được bao lâu rồi!"
"Tôi, tôi không có...... Giám đốc Diệp, chị hiểu lầm rồi......" Vân Tĩnh Đào bị đè trên mặt đất, đôi mắt rưng rưng lệ nóng quanh tròng lắc đầu phủ nhận, ngay sau đó lại bị thêm một bạt tay nữa.
"Giám đốc Diệp, tôi thật sự không có mà hu hu... van xin cô hãy tin tưởng tôi hu hu..." Hai má trắng nõn của Vân Tĩnh Đào bị đánh đến mức đỏ bừng, cô dùng cánh tay che ở trên gương mặt vừa khóc vừa cầu xin.
Diệp Hồng Châu đưa tay xé rách quần áo của Vân Tĩnh Đào, chiếc áo sơ mi trắng đơn bạc bị xé toạc ra chỉ trong vài cái, bộ ngực to mập mạp trắng như tuyết trực tiếp lộ ra bên ngoài.
“A!!" Vân Tĩnh Đào thét chói tai che ngực mình lại.
“Con mẹ nó! Bộ ngực to, núʍ ѵú trông còn lẳиɠ ɭơ như vậy, chắc chắn là chuyên dùng để quyến rũ chồng người ta!"
Diệp Hồng Châu lại vung bàn tay lên đánh vào mặt Vân Tĩnh Đào, Vân Tĩnh Đào đành phải buông bộ ngực ra để đi đỡ.