Editor: Arie
Thời điểm Mộ Lê ngồi hỉ kiệu là ngày thứ tám nàng xuyên sách.
Thời gian như vậy cũng đủ để chỉ số thông minh đạt trình độ bình quân của người xuyên việt, chuẩn bị bước lên lộ tuyến thăng cấp tiến đến đỉnh cao nhân sinh.
Mộ Lê đến giờ còn chưa nhớ ra trong sách có nhân vật tên là “Mộ Lê”.
Nhưng ký ức nguyên chủ cũng đủ để nàng phán đoán được đây là quyển sách《 Nghịch tập》được mệnh danh là sảng văn Long Ngạo Thiên.
Nam chủ Long Ngạo Thiên này tuyệt đối trâu bò, luôn một lòng phấn đấu vì nghiệp lớn, tích cóp linh thạch, trân bảo, pháp khí.
Hỉ kiệu này là nâng về phía nhà nam chính, nhưng mục đích không phải là nam chính mà là Tịch Diệt Thiên Tôn, tên cụ thể là gì thì nàng không nhớ.
Nàng quan sát vài ngày, vị hôn phu này cứ như Voldermort vậy, không ai dám lén lút thảo luận về hắn, tôn hào cũng không ai dám nhắc tới, càng không thể hô tên thật.
Mãi đến nửa đêm hôm qua, trưởng lão tông môn mới khẩn cấp triệu kiến Mộ Lê cùng hai nữ để tử khác, thông báo trời sáng sẽ đưa ba người đến Lăng Vân tiên phủ hầu hạ Thiên Tôn.
Không phải hỏi ý kiến, mà là chỉ mang tính chất thông báo cho các nàng.
‘Đưa đi hầu hạ Thiên Tôn’ đương nhiên không phải cưới hỏi đàng hoàng mà là đi làm cơ thϊếp của Thiên Tôn.
Thiên Tôn không muốn lâm hạnh cơ thϊếp, nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ, các nàng trở về cũng khó giữ được mạng.
Hỉ kiệu chạm đất, bên cửa sổ truyền đến tiếng của Hoài Cẩn, sư tỷ kiêm thị nữ bên người nàng nhẹ nhàng nhắc nhở: “Mộ cô nương, tới rồi.”
Mộ Lê đẩy mành kiệu đi ra.
Nàng không đội khăn voan đỏ, trên đầu chỉ có chuỗi ngọc trang sức che lấp một phần khuôn mặt, tám dây trân châu đong đưa trước mặt vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.
Đây đương nhiên không đại biểu tông môn coi trọng nàng, chỉ là không muốn bị mất mặt trước Thiên tôn đại nhân mà thôi.
Mộ Lê cho rằng mình sẽ bị sắp xếp trong một tiểu viện nhỏ cùng một đám cơ thϊếp nhưng thực tế tiên phủ lại an bài cho nàng một tiểu viện vô cùng lịch sự, tao nhã. Tiểu viện gọi là nhỏ nhưng cũng có vài toà nhà, tổng diện tích cũng khoảng hơn 300 mét vuông, trong mắt nàng cũng coi như biệt thự cao cấp.
Chờ người tiên phủ rời đi, Mộ Lê gỡ trang sức nặng trịch xuống đi tham quan biệt thự cao cấp của mình, lúc nàng mới tươi cười rạng rỡ.
Kiến trúc cổ phong, các nét tạo hình nơi đây đều hợp với thẩm mỹ của nàng.
Nàng bước ra khỏi viện muốn nhìn tổng thể một chút, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy phía trên cửa viện có một bảng chữ đen viền dát vàng, ghi bốn chữ to “Phương Hoa Đãi Chước”.
Trong lòng Mộ Lê căng thẳng.
Nàng không biết bốn chữ “Phương Hoa Đãi Chước” này có ngụ ý gì nhưng nàng mơ hồ nhớ đến trong nguyên tác, tiểu vai ác có cái chết rất thảm, nàng là mẹ kế ác độc của nam chính hồi nhỏ, sinh thời đã được gọi là “Phương Chước Thánh Nữ”.
Mộ Lê nghiêm túc nheo mắt lại.
Cái bảng tên viện này quá không may mắn rồi.
Phải tìm cách dỡ nó xuống mới được.
“Mộ cô nương, mau trở lại!” Hoài Cẩn đuổi tới ngưỡng cửa: “Cô nương đừng lúc nào cũng nhảy nhót, cẩn thận người ta nhìn thấy.”
Mộ Lê lập tức xách làn váy lên, chạy như bay trở lại trong viện, quy quy củ củ chờ đợi Thiên Tôn chọn thẻ bài.
Trong ngắn hạn, vị Thiên Tôn kia chắc không đủ tinh lực sủng hạnh cơ thϊếp.
Tối hôm qua, trưởng lão tông môn đã tiết lộ cho ba người tin tức liên quan đến việc Tịch Diệt Thiên Tôn bị trọng thương.
Các đại tông môn muốn mượn cơ hội này, lấy danh nghĩa xung hỉ, dâng mỹ nhân cho Lăng Vân tiên phủ.
Kỳ thật đều là muốn xếp người của mình vào địa giới Lăng Vân để tuỳ thời hành động với ý đồ phân chia Lăng Vân tiên sơn thành các chi nhánh của các môn phái, thuận tiện phân chia thiên tài địa bảo.
Hiện giờ Tịch Diệt Thiên Tôn còn đang hôn mê nên không thể cự tuyệt cái gọi là xung hỉ.
Các trưởng lão tu vi đứng đầu Lăng Vân đều ở trong núi vội vàng tìm cách chữa thương cho Thiên Tôn. Đệ tử địa vị thấp không tiện cự tuyệt loại sự tình này, vạn nhất vì thế mà Thiên Tôn gặp rủi ro, bọn họ không gánh nổi trách nhiệm này.
Cho nên chỉ có thể tạm thời mặc kệ các đại tông môn cài nhãn tuyến ở núi Lăng Vân, đợi đến khi vết thương Thiên Tôn khỏi hẳn sẽ để người tự thu thập đám kền kền chán sống này.
Mộ Lê ở đây hai ngày, tiên phủ vẫn luôn yên lặng.
Nghe đồn phu nhân của Tịch Diệt Thiên Tôn là gian tế Ma tộc phái đến, nàng ta ám sát Thiên Tôn không thành, thân phận bại lộ nên làm bộ động tình thật, hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt Thiên Tôn, còn sinh cho người một đứa bé.
Lúc Thiên Tôn nghĩ phu nhân nhà mình đã nghiêm túc sinh hoạt cùng mình nên thả lỏng cảnh giác thì nàng ta lại bắt lấy cơ hội này, đến con cũng bỏ mà chạy trốn suốt đêm.
Thiên Tôn một mình nuôi đứa bé ba tuổi càng nghĩ càng không cam lòng, tập trung lực lượng muốn tính sổ với Ma Vực.
Khách quan mà nói, lấy giá trị vũ lực của Tịch Diệt Thiên Tôn thừa sức đơn thương độc mã đánh một trận với tông tộc ma đạo, chỉ là đầu óc Thiên Tôn toàn là yêu đương, lại tin vào lời ngon tiếng ngọt của nữ nhân Ma tộc kia nên bị đánh lén, thương thế thảm không nỡ nhìn.
Một mình ở trong tiểu viện hẻo lánh này hai ngày, Mộ Lê vẫn luôn phân tích Tịch Diệt Thiên Tôn trong truyền thuyết.
Giả sử mình là nữ chính, Thiên Tôn là nam chính.
Thiên Tôn vài trăm tuổi không có vấn đề gì, dù sao lão nam nhân kiểu này chính là lối tắt bước lêи đỉиɦ cao của nhân vật xuyên không, trong cốt truyện người này có bạch nguyên quang vì thế có vẻ Mộ Lê đang cầm kịch bản truy thê hoả táng tràng*.
*Truy thê hỏa táng tràng (追妻火葬場) là gì? Đây là câu nói được sử dụng phổ biến trong các bộ phim truyền hình, điện ảnh, tiểu thuyết Trung Quốc được hiểu là lúc đầu nam chính rất kiêu ngạo coi thường và ngược nữ chính về sau khi nữ chính từ bỏ, rời đi thì lại theo đuổi lấy lòng nữ chính, anh ta sẽ làm tất cả mọi thứ để cầu xin sự tha thứ khiến nữ chính trở về bên mình. Truy thê (追妻): sử dụng nhiều các theo đuổi người mình yêu để họ đồng ý làm vợ mình.
Hỏa táng tràng (火葬場): lò thiêu dùng để chỉ cái giá đắt gấp bội về vật chất về tinh thần để theo đuổi vợ.
Nàng đã xem nhiều thể loại này nên cũng coi là có kinh nghiệm phong phú, làm nữ chính kiểu gì nàng cũng có thể khiêu chiến một chút.
Một lòng bổ não nhưng chung quy vẫn sai kịch bản. Nàng không biết phu quân nàng chưa từng gặp mặt ngay ngày đầu tiên nàng vào phủ, vì thương thế quá nặng nên thân thể đã vẫn diệt, chỉ còn lại nguyên thần được các trưởng lão ngưng tụ phong ấn vào linh cảnh.
Bốn vị trưởng lão Lăng Vân sơn hợp lực dùng kết giới phong tỏa bên ngoài tiên phủ trong phạm vi hơn một trăm dặm, trước mắt cần kiềm chế bi thống để tránh tin tức lộ ra quá sớm.