-Seongjun Beak thời chú bé đần
-Jiho Park thời tay chân chạy vặt
Nhật Bản, một vùng ở Thủ đô Tokyo
Một thiếu niên mặc yakuta đen hai tay đúc trong ống tay áo, đạm nhiên đi guốc trên phố như tuần tra. Mắt phượng sắc bén đảo quanh khu phố, thiếu niên chóp mũi đánh hơi được mùi vị.
Mùi máu tươi.
...
Không hẳn là tôi đam mê môn võ vật, Judo là tất cả những gì mà tôi có khi ấy. Nó là cách duy nhất giúp tôi kiếm tiền.
Là một người Hàn định cư tại Nhật Bản.
Tôi luôn bị mọi người xung quanh coi thường.
Bởi vì bố chưa bao giờ xuất hiện trong đời tôi, tôi bị những đứa cùng tuổi phi báng.
Tôi có một người mẹ tuyệt vời và bà ấy rất xinh đẹp.
Công việc mẹ tôi, tôi giả vờ mình không biết.
Đó là lẽ thường mà, vì mẹ cực khổ vì hai người, vì tôi.
Tôi có một huấn luyện viên người Hàn, tôi từng coi gã là thầy là cha nhưng ông ta bị tiền cùng danh tiếng che mờ đôi mắt phản bội tôi, cướp đi số tiền có thể trang trải cuộc đời mẹ và tôi.
...
Khi mẹ ôm lấy tôi, ngay lúc đó...
Một thanh tonfa sắt phi mãnh tới đầu tên huấn luyện viên làm ông ta lẫn con dao trên tay bay cả người chấn tới bức tường vỡ vụn.
Một thiếu niên cầm một quải sải bước tới nhặt nốt quải bị lăn ở nền đất.
"Chập, chập" Bước đi thiếu niên mắt xám lạnh liếc qua, tuần tra nơi Khu Đèn Đỏ này.
Seongjun mồm chưa ngậm lại, ngỡ ngàng nhìn con dao rơi dưới đất.
Nếu không phải thiếu niên đánh văng ông ta có thể mẹ hắn sẽ, Seongjun định thần nhìn thiếu niên nắm song quải.
Thiếu niên nhếch đầu kêu lên tên một người: "Tetsuya."
Một người đàn ông đầu phi cơ mặc vét đen bước tới chỗ này.
Tetsuya Kusakabe: "Kyo-san, nơi này không thuộc chúng ta quản lý ạ."
"Hừ, vậy thì chiếm lấy nơi này. Dám gϊếŧ động vật nhỏ yếu vấy bẩn trên địa bàn ta, cắn sát." Kiêu ngạo tuyên bố nơi này thành địa bàn thiếu niên, Hibari Kyoya bị gửi qua với thân thể biến về trẻ tuổi thời gian đã từng sầu vì Năng Lượng Thế Giới Tảng Đá khi đó, đây là thân thể giàu sự thèm khát khiếu chiến, thời trung nhị khi đó của Kyoya Hibari :)))
"Vâng, thưa Kyo-san!"
"Thiếu chủ, chúng tôi nhất định sẽ thanh lọc sạch sẽ nơi này!" Mấy người nhân viên gia tộc Hibari đáp lại thiếu chủ của họ.
Hibari: "Hừ."
Dưới trời tối ánh trăng, thiếu niên rời đi theo áo haori khoác trên người tung lên.
"Phịch" Seongjun Beak hai tay chống người đầu quỳ sát đất.
"Làm ơn dừng bước!!"
Hibari nghiêng đầu, nhàn nhạt ánh mắt rơi xuống đầu Seongjun Beak.
Seongjun Beak cắn chặt răng, đầy triển vọng Judo thiên tài quyết định bỏ lòng tự tôn của mình.
"Tôi muốn đầu nhập dưới trướng cậu."
Gã huấn luyện viên cuỗm đi tiền của họ, anh ta bị gã già cọm thối nát hư tình giả ý phản bội, đám xã hội đen ngắm tới, suýt thì anh mất đi người mẹ đơn thân của mình. Seongjun biết, đằng này đến đường cùng mình phải tìm một chống lưng để bảo vệ mẹ, anh ta cần thiếu niên thế lực.
Một cách nào đó, Seongjun Beak gia nhập vào gia tộc Hibari cho tới trở thành Tập đoàn Tác Phong Kỷ Luật thành viên.
Vận mệnh không ngờ tới, Warai Oni(Quỷ Cười) tự mình thay đổi kết cục khi anh ta gia nhập dưới trướng một kẻ nhỏ hơn mình hai tuổi và học hỏi người đàn ông trung thành đáng tin cậy đầy kinh nhiệm Kusakabe.
Kusakabe: "Nói thật tôi bằng tuổi cậu đấy, Seongjun."
Vừa mới lên chức theo Kusakabe giúp thiếu chủ dọn dẹp - họ Beak: Nà ní, cái mặt già dặn đó, ổng bằng tuổi mình à???
(Đừng lo mấy khứa, Seongjun vẫn sẽ gặp 244 trên thuyền đánh cá thôi.
Mấy bồ hãy hình dung như Juliet gặp Romeo trên thuyền Titanic ấy:)))
--
"Cậu tốt nhất đừng theo bọn tôi nữa, bốn mắt." Johan đánh hết những tên làm phiền hà dám chặn hai người họ trên đường từ trường về nhà.
Daniel Park sâu xa đôi mắt đen nhìn Jiho Park chạy trốn xa khỏi họ. Cậu ta đang cùng Johan về nhà thì tên đã chết vì chứng đa nhân cách Jiho Park ấy xuất hiện ở tầm mắt cậu xông tới nơi hai người đang đi cùng đằng sau Jiho Park là bọn thanh thiếu niên vô tổ chức bám lấy Jiho Park.
Johan đang học Khoa Tạo Mẫu với Eli Jang vì cậu ấy muốn thử cảm giác nhận biết khi học nghề của mẹ mình, Daniel Park thì học Khoa Thời Trang kết thân được ba đồng đội cũ nhưng một đồng đội vừa ngốc vừa đáng yêu của cậu ta ở một khoa khác rồi.
Johan rất lạ về việc "người bạn" của cậu cứ liếc nhìn tên bốn mắt còng lưng cùng lớp của cậu ta khi ở căng tin.
Johan: "Cậu quen tên lùn bốn mắt đó hở Daniel?"
Đã từng ngoại hình lùn béo đeo kính Daniel: "..." Nghĩ tới có phải cậu đang chê tôi đấy à?
"...Cậu ta gặp rắc rối khá nhiều với những tên bắt nạt ở trường, mới nay tớ chỉ giúp cậu ta vài lần cũng không thân với cậu ta trong lớp lắm." Tuy Johan thay đổi kha khá nhưng cậu ta vẫn nghe ra được trong đó ngữ khí thô thiển, cậu ta có nên báo cáo chú Dylan việc Johan sau lưng lại nói lời không hay không?
Tương lai như một dòng nước lũ, khó có thể phân biệt được Daniel Park vì chuyện "tương lai" nên chỉ vô tình cứu tương lai nó nhưng không muốn tiếp xúc với nó, vì cậu ta muốn quan sát về Jiho Park từ đầu đến đuôi kỹ hơn để chuẩn bị khi họ tiếp xúc và cậu ta sẽ "sửa chữa" nó.
Daniel Park từng có một đoạn nói chuyện với Jake Kim khi anh ta kể thời điểm đen tối của anh ta khi ở tù, bởi vì khi đó chứa toàn bộ thù hận nhằm về Gun, anh ta đã bỏ qua một việc khi lợi dụng Jiho và giúp Jiho sống sót.
Jiho Park cho dù sống như tay chân chạy vặt, hút thuốc không quan tâm, không tin tưởng ai cả. Nó vẫn là chứng nào tật đấy, self-handicaping*.
*hiện tượng tự tàn phế
Daniel Park thỉ thủ:...Jiho à, tao sẽ sửa mày.
Nếu lúc đó cậu ta chú ý Jiho kỹ hơn, quan tâm nó hơn và quyết đoán chặn Jiho sa vào, có phải nó sẽ không thành như thế?
Gun: "Cuộc đời của nó có phải của mày đâu, nó sống thế nào cần mày can thiệt sao? Nó cần người quan sát nó khi nó đi sai bước hả?"
Thanh âm của Gun chặn đi suy nghĩ của cậu ta.
"Cậu ấy cũng từng là bạn tôi mà."
Gun: "Đồ ngu! Mày bị thằng yếu nhớt đó hãm hại mấy lần suýt chết không thông minh lên được hả?! Là đệ tao thì phải cho nó ăn đòn trưởng thành giúp nó một bài học ghi nhớ lớn khôn chứ!!"
Phải ha!!