Lòng cô nặng trĩu, cô nhìn lên khuôn mặt từng người, niềm vui nhỏ nhoi chưa kịp duy trì được mấy phút đã bị dập tắt lại trở nên rã rời, tuyệt vọng. Không có lương thực, không có nước uống, những người này không còn cách nào để tồn tại cả, chiến thắng kẻ xấu thì đã sao? Không có gì đáng vui mừng.
Mà đối mặt với điều này, cô có thể làm được gì?
Nếu như tất cả mọi người chết rồi, cô cùng mẹ mình và còn cả ba người nhà họ Ngô kia nữa, bọn họ muốn sống ở nơi xác người chồng lên xác người này sao? Nhưng nếu rời khỏi nơi này, bọn cô có thể đi đâu được?
Bất luận nhìn từ góc độ nào, cô đều hy vọng, càng nhiều những người lương thiện sống sót càng tốt.
Những người này không ở lại nhà kho này lâu, bọn họ muốn trở về xem nhà cửa còn đó không, cũng như tìm lại người thân, bạn bè ở đó.
Lâm Mãn cũng đi theo.
Căn cứ như một đống hỗn độn, phần lớn nhà cửa đều bị thiêu rụi. Dưới đống đổ nát kia là vô vàn thi thể cháy khét lẹt. Đầu đường có rất nhiều vệt máu khô đen sì. Bóng dáng một người sống cũng chẳng có.
Lâm Mãn trở về khu vực nhà cô nhìn một chút, phòng ốc nơi đó đều đã bị cháy rụi, nhà cô cũng bị lửa thiêu sạch, chỉ còn lại là mấy bức tường đất.
Lặng người nhìn ngôi nhà đã từng gắn bó với mình hơn chục năm, trong lòng Lâm Mãn vô cùng khổ sở.
Cô lặng kẽ vòng trở lại bên sườn dốc kia, tiếp tục xới đất thêm lần nữa, nắng vẫn còn rất chói chang, cô chỉ cần tiếp tục bảo trì tình trạng như này thêm mấy giờ nữa.
Sau đó, cô đứng trên sườn đất nhìn xuống phía đồn điền, chợt nhận ra một vấn đề lớn.
Đồn điền trong căn cứ đều đã bị cô đào tung không còn nhận ra dáng vẻ ban đầu. Vừa nãy, đám người kia không có tâm tư chú ý đến điều này, nhưng nếu có người hoài nghi, lại phát hiện ra người đào đất chính là cô, vậy thì sẽ ngạc nhiên tới mức nào? Cô đào nhiều đất vậy là muốn mang đi đâu? Muốn làm gì?
Bởi vì ý nghĩ này, Lâm Mãn căng thẳng tới mức không cảm thấy đói nữa, vốn dĩ còn định xem xét tình huống thức tỉnh dị năng của mình, bây giờ cô cũng chẳng có cái tâm tư đó.
Cô đếm từng giây từng phút chờ đợi, rốt cuộc cũng tới hai giờ chiều. Cô hỏi không gian, nó cuối cùng cũng nói đất đã được khử trùng miễn cưỡng chấp nhận được.
Lâm Mãn vội vàng bắt đầu thu thập.
Sau hơn nửa giờ vất vả làm việc, cô đã thu được 16,4 mét khối đất, hoàn thành vượt chỉ tiêu đề ra.
Sườn dốc còn lại một mẻ đất cuối cùng, nhưng không cần nữa, cô dọn dẹp một chút đống đất hoang dưới sườn, sau đó không ở lại nơi đó thêm một phút, lập tức rời đi cùng với tất cả mọi đồ vật của mình.
Cuốc, xẻng, thúng, nồi tất cả đều được cô chôn xuống đất.
Chạy vào trong núi, cuối cùng cô cũng có thời gian hỏi không gian: "Sao rồi, sao rồi?"
"Nhiệm vụ 100 mét khối đất đã hoàn thành." Giọng nói của không gian vang lên trong đầu cô, "Tôi rất hài lòng với thái độ chịu khó, chăm chỉ của cô, cô có nguyện ý ký khế ước với tôi không?"
"Khế ước?"
"Cô có thể hiểu, giữa chúng ta sẽ có một sợi dây gắn kết. Về sau, mỗi ngày tôi sẽ cho cô ba loại món ăn hoặc là những thứ khác, chỉ cần tôi có, cô có thể chọn lựa, tuy nhiên, cô không được tiết lộ ra sự tồn tại của tôi, còn phải thay tôi làm việc." Không gian nói.
"Việc gì?" Lâm Mãn hỏi.
"Ừm, chính là một chút việc nhà nông." Bên trong không gian, gà mập nhỏ đứng trên nền đất phủ khắp mọi ngóc ngách.
"Việc nhà nông?" Mắt Lâm Mãn sáng lên, "Cậu muốn nhiều đất như vậy là muốn trồng cái gì sao? Có thể trồng cây ăn được hả?"
Nhịp tim Lâm Mãn lại tăng lên, phảng phất như thấy được hy vọng.
"Là cây ăn được." Chủ yếu là hiện tại trong tay nó cũng chỉ có vài cái hạt giống, hơn nữa đều là hạt giống cây trồng đến từ thế giới này, cho nên nó không có lựa chọn nào khác.
"Tôi đồng ý, tôi đồng ý!" Lâm Mãn lập tức nói, làm ruộng à, những địa phương khác thì cô không biết, cô chỉ biết là trong mấy năm gần đây, điều mà mấy người trong căn cứ Hòa Bình yêu nhất, khát vọng nhất chính là được làm ruộng.
Tuy nhiên, chuyện này không có khả năng.
Dù là giúp không gian trồng ra đồ vật không có quan hệ gì với cô thì Lâm Mãn cũng vô cùng cao hứng! Công việc này đại biểu cho một mùa bội thu, hi vọng, giàu có và yên ổn.
"Ký khế ước đi! Tôi nguyện ý ký khế ước!" Lâm Mãn không chờ nổi nữa, sợ không gian này đổi ý.
Gà mập nhỏ nói: "Cô đừng vội, chuyện ký khế ước này cần phải có máu của cô."
"Máu sao?" Ở cái thời điểm mà con người có thể chết đói bất cứ lúc nào, mất máu thường thường đồng nghĩa với cái chết. Lâm Mãn do dự một chút: "Cậu cần bao nhiêu?"
"Sẽ không nhiều đâu, đại khái non nửa bát máu là được."
Lâm Mãn cười, "Được, vậy ký đi." Không chỉ cảm kích không gian này, cô còn phải dựa vào nó để có tiếp tục thể sinh tồn, không phải chỉ có nói non nửa bát máu thôi sao? Mất đi chút máu ấy, cũng đâu phải là cô không sống nổi nữa.