Đám người kia ném đá, đất cát, đốt cỏ qua các lỗ cửa, miệng không ngừng phun ra mấy lời tục tĩu, vô cùng ồn ào. Thậm chí còn có người cầm những tảng đá lớn nện vào cửa, y như dáng vẻ của một kẻ liều mạng gϊếŧ người cướp của.
Trong đó, có mấy người Lâm Mãn còn biết qua, ngày bình thường là kiểu người thành thật, trầm mặc nhất trong căn cứ, cô thực sự không tưởng tượng nổi bọn họ lại còn có một bộ mặt này, làm ra những chuyện ghê tởm như vậy.
Lâm Mãn kinh ngạc nhưng cũng không quên nhìn xuyên qua mấy cái lỗ hổng trên cửa kia thấy được tình hình bên trong nhà kho, nhìn không rõ là có bao nhiêu người nhưng phần lớn đều là phụ nữ và trẻ em.
Lâm Mãn không cần suy nghĩ mà đưa ra quyết định.
Vừa vặn trên mái nhà nơi cô nằm có rất nhiều miếng ngói vỡ dính đầy bụi bặm, cô tìm vài miếng có kích thước thích hợp đặt bên cạnh, sau đó cầm lấy một miếng, khẽ tính toán rồi dùng sức ném mạnh ra ngoài.
Viu ——
Âm thanh xé toạc không khí nghe rất chói tai. Một tên đang cầm tảng đá định đập vào cửa, gã ta vô thức quay đầu lại, giây lát, hắn đã cảm thấy cổ mình vô cùng đau nhức, cả người ngã xuống, tảng đá lớn trong tay cũng bị gã theo bản năng ném đi, nện vào một tên đồng bọn.
"Ối..." Tên kia xui xẻo bị hòn đá nện trúng, ôm chân kêu thảm thiết. Nhưng gã thủ phạm ném tảng đá kia lại không kêu nổi, miếng ngói vỡ màu xám sắc bén đã đâm trúng cổ hắn, máu chảy không ngừng.
Lâm Mãn cũng không nghĩ tới mình vậy mà có thể ném chuẩn xác như thế, lại thấy đám người kia đều nhìn về phía này, vội vàng nằm xuống trốn đi.
Nhưng ngay sau đó, cô lại nghĩ mình trốn cái gì? Ném thì cũng đã ném, điều quan trọng là thừa dịp bọn chúng chưa kịp phản ứng, cô cần phải ném thêm mấy lần nữa.
Thế là, cô lại đứng lên, cầm lấy một miếng ngói vỡ, không cần nhắm, cứ thế ném thật mạnh.
Kẻ kia còn đang truy tìm hung thủ hại đồng bọn hắn, không kịp đề phòng đã bị Lâm Mãn ném một phát trúng ngay giữa đầu, ngã xuống đất.
"Người ở đó!"
Bọn chúng đã phát hiện ra Lâm Mãn.
Lâm Mãn không chút hoang mang, bình tĩnh ném ra một miếng ngói nữa.
Trong mắt cô tràn đầy sự hưng phấn, cô nhận ra mình đã đánh giá thấp sức mạnh của chính mình.
Lại một người nữa bị ném trúng ngực và ngã xuống đất.
Đây là người thứ ba, tính cả người bị tảng đá kia nện vào chân là bốn.
Chỉ còn lại bốn người nữa.
Lâm Mãn tiếp tục ném thêm một mảnh ngói nữa.
Mục tiêu lần này của cô có vẻ còn khá nhanh nhẹn, né sang một bên.
Thấy mảnh ngói sắp rơi xuống, trong lòng Lâm Mãn căng thẳng, trúng mục tiêu đi!
Sau đó, miếng ngói vốn sắp rơi xuống đất đột ngột chuyển phương hướng, quay lại, mặt sắc cứa mạnh vào mặt hắn ta.
Lâm Mãn giật mình.
Cô, cô không nhìn nhầm chứ?
Nó bay xa như vậy, tốc độ lại nhanh như vậy, cô chắc là hoa mắt rồi? Vật vừa ném ra còn có thể chuyển hướng?
Cô ngơ ngác nhìn tay mình. Phía nhà kho bên kia, đám người trốn trong đó nhanh chóng bắt lấy cơ hội, mở cửa, chạy vọt ra, điên cuồng đánh mấy kẻ bên ngoài.
Đám người lao ra có nam có nữ, trong tay cầm thứ gì đó, dù là gậy, là ghế hay hòn đá nhặt dưới đất, họ đều tận dụng. Cả đám hô to, bất chấp tất cả, đánh chính là đánh. Sau khi Lâm Mãn nhìn sang, nơi đó đã trở thành một cuộc hỗn chiến.
Cái tên bị mảnh ngói cứa vào mặt thấy tình hình không ổn, mặt mũi nhoe nhoét máu, hốt hoảng chạy trốn.
Lâm Mãn thấy phương hướng hắn ta đang chạy là hướng đến sườn đất bên kia, không chút nghĩ ngợi, từ góc tường trượt xuống, co cẳng đuổi theo.
Tên này chạy rất nhanh, Lâm Mãn đuổi theo hắn 200 mét mới đuổi kịp. Thấy hắn sắp đi lên sườn dốc, mà nơi đó lại chính là mảnh đất bảo bối của cô, Lâm Mãn cầm lấy thanh gỗ mình vừa vót xong, giơ lên cao định ném tới, khựng lại một chút, đổi lại đầu thanh gỗ, đầu cùn lao nhanh về phía trước, như một mũi tên lao tới phía mục tiêu.
"Bang" một tiếng vang trầm, thanh gỗ đập trúng chính giữa cái ót người kia.
Thấy nhất định phải vượt qua con dốc trước mặt, hắn ta bổ nhào, lao mình về phía trước, nhưng không ngờ lại bị thanh gỗ của Lâm Mãn đập trúng, cả người ngã lăn xuống dưới, sắp thành công lại thất bại.
"Phù —— Phù —— " Lâm Mãn như vừa trải qua một cuộc sinh tử, hai tay chống gối thở dốc. Cô bước tới, dùng chân lật người kia lại, vẫn còn thở.
"Chạy chỗ khác không chạy!" Dọa chết cô.
Sau lưng bỗng truyền tới tiếng bước chân, cô quay người lại, là anh Cương đang chống gậy đi từng bước một tới, bước đi vững vàng, có lẽ vừa rồi anh ta theo Lâm Mãn tới.