Mạt Thế Lâm Mãn

Chương 22:

"Mẹ ơi, chúng ta phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc thôi!"

"Sao thế con?"

Lâm Mãn quay người, thấy trong chén mẹ Lâm vẫn còn canh gà mà chân gà cùng nấm hương vẫn còn nguyên vẹn: "Có người đến, mẹ mau uống hết canh gà đi!"

Mẹ Lâm vội vàng làm theo, Lâm Mãn đổ cánh gà và nấm vào nồi đất, đậy nắp lại, lấy ra một cuộn vải bọc quanh nắp nồi.

Sau khi nhìn quanh, cô nhấc tấm ga giường lên, bọc quanh cái nồi đất.

Làm xong, cô lập tức dừng lại, đi đến gần mẹ Lâm "Xuỵt" một tiếng, "Mẹ đừng lên tiếng."

Cô lặng lẽ bước đến cạnh cửa, một tay cầm lấy chiếc nồi sắt trên bếp lò, tay kia cầm muôi lớn, đứng canh ở cửa.

Năm người kia đã tới ngoài cửa, đang trốn ở sau cửa và dưới cửa sổ.

Trái tim Lâm Mãn đập thình thịch như muốn chạy ra khỏi l*иg ngực, tay đổ đầy mồ hôi nhớt nháp.

Cô có thể nghe thấy từng động tĩnh nhỏ của đối phương, âm thanh bọn chúng di chuyển và cũng như những lời nói rất nói nhỏ mà chúng đang thì thầm thảo luận với nhau.

Sau đó một người đàn ông bên ngoài vén quần lên, định đạp cửa.

Lâm Mãn lặng lẽ mở chốt cửa ra.

Ngay lập tức, một cái chân đã đạp vào cửa, bởi vì cửa không đóng chốt nên hắn ta trực tiếp mất đà ngã xuống.

Lâm Mãn nhanh chóng cầm nồi sắt đập mạnh vào đầu người đàn ông.

"Bành!" một tiếng, chiếc nồi sắt dùng hơn chục năm nay méo mó biến dạng, người đàn ông kia chỉ kịp kêu lên nửa tiếng rồi nằm bất động dưới đất.

Lâm Mãn không chút do dự lao ra khỏi cửa, chiếc nồi sắt như cây búa lớn, vung mạnh xuống đầu người đàn ông thứ hai.

Tay hắn ta cầm theo dao phay, trên dao còn có vết máu, nhìn thấy người đàn ông phía trước bị cô tấn công, anh ta nhanh chóng giơ dao lên.

Thế nhưng nhu nhược đã quen, động tác của anh ta quá chần chờ.

Dao vừa mới giơ lên, chiếc nồi sắt của Lâm Mạn đã đập vào tai hắn.

Lực mạnh đến mức đánh bay cả người hắn ta, khiến cả người hắn ta bay về phía nhà bà Ngô sát vách, đâm gãy cánh cửa gỗ sau đó liền hôm mê bất động.

Ngược lại, ba người đàn ông kia thì sợ hãi hét lên.

Chiếc nồi sắt trong tay Lâm Mãn chỉ còn lại một chiếc quai và một miếng sắt nhỏ.

Bọn chúng nhìn thấy cảnh này liền bỏ chạy: "Mẹ kiếp, nhanh đi gọi người!"

Lâm Mãn thở hổn hển, cũng không đuổi theo, xoay người đi vào nhà: "Mẹ ơi, chúng ta phải rời khỏi đây ngay!"

"Đi đâu?"

"Trước tiên hãy trốn vào trong núi đã, có gì thì tính sau, chờ con thu thập xong đất rồi lại nói tiếp."

Lầm Mãn lấy một cái bao tải từ trong rương ra, đặt cái nồi đất đựng thịt gà vào trong rồi buộc chặt lại. Sau đó, cô lấy hai chai nước khoáng, một bình chưa mở nắp, một bình còn lại một ít, tất cả đều nhét vào trong balo. Đồng thời, mấy cái bánh lương khô, hộp cơm inox, ấm nước lớn bằng sắt, đồng hồ, bật lửa, chút muối cuối cùng còn sót lại và một ít quần áo mặc được cô đều mang đi hết.

"Mấy cái khác thì coi như bỏ đi vậy." Nhiều quá sẽ không mang nổi. Balo được mẹ Lâm đeo trên vai, bao tải cũng đưa cho bà xách, Lâm Mãn ngồi xổm xuống cõng mẹ mình lên, chân bước qua người đang hôn mê trước cửa không biết còn sống hay đã chết kia đi ra ngoài.

Bà Ngô cùng một đôi cháu trai, cháu gái đứng ở bên ngoài, giọng run run nói: "A Ngọc, Tiểu Mãn, hai người đây là..."

Lâm Mãn nói: "Bà Ngô ơi, có người muốn tới đây gϊếŧ mẹ con bọn cháu, bọn cháu phải rời khỏi đây thôi."

"Đây, đây là có chuyện gì..." Bà Ngô hoang mang, lo sợ, "Bây giờ trời tối như bưng, hai người định đi đâu được?"

Lâm Mãn vừa định nói chuyện, đột nhiên thấy ánh lửa sáng bùng lên trong căn cứ, sau đó là tiếng người chạy trốn, kêu cứu trong tuyệt vọng, tiếng chém gϊếŧ... xen lẫn, càng ngày càng lớn.

Bà Ngô nhìn qua đằng đó, ngơ ngác nói: "Đây là muốn... Xong, xong thật rồi!" Bà lấy ôm hai đứa cháu, "Tâm can của bà nội, các con thì phải sao bây giờ!."

Mặc dù đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy, bà vốn đã già, chết thì chết thôi, nhưng cháu trai, cháu gái bà còn nhỏ như thế...

"Bà nội ơi..." Hai đứa bé hoảng sợ hét lên.