Nhìn Vạn Tuế gia cùng Nhàn Phi vừa cười vừa nói chuyện, trong lòng các cung nữ không ngừng hâm mộ.
Mộc Lan lại càng ghen tị đỏ mắt, trong đầu không biết đã mắng chửi bao nhiêu lần câu hồ ly tinh.
Nhưng nàng ta càng mắng tàn nhẫn bao nhiêu lại càng chứng minh hôm nay Nhàn phi được sủng ái bấy nhiêu.
Nhân lúc người truyền lệnh còn chưa đến, Cố Thiến Thiến làm như vô tình nhắc đến chuyện Hoàng Tẫn Trung, nàng nhíu mày nói: "Vạn Tuế gia, sự việc Hoàng Tẫn Trung kia, thần thϊếp vẫn nhớ trong lòng, không biết..."
Nàng nói tới đây liền ngừng lại, giống như có chuyện khó nói, không biết có nên hỏi tiếp hay không.
Nhưng Càn Long nghe đến đây, lập tức hiểu được nàng vẫn có chuyện chưa nói hết, hắn vỗ vỗ tay Cố Thiến Thiến: "Hoàng Tẫn Trung đã khai báo chuyện tham ô, trẫm đã tịch thu toàn bộ tài sản của toàn gia hắn, kết tội tử hình, thay nàng xả mối giận này rồi."
Trên khóe môi Cố Thiến Thiến hiện lên một nụ cười, nàng cầm lấy bình trà, rót cho Càn Long một chén: "Đa tạ Vạn Tuế gia, lần này nếu không phải nhờ có Vạn Tuế gia, sợ là thần thϊếp phải chịu nỗi nhục này. Hơn nữa, thần thϊếp cũng coi như là may mắn rồi, chẳng qua cũng chỉ bị ăn bớt chút thôi, thần thϊếp nghe nói, trước kia có một đại thần tổng quản phủ Nội vụ bởi vì có chút quan hệ với nương nương trong cung, nên lợi dùng quyền lực hành hạ không ít các phi tần, nếu cứ để chuyện này tiếp diễn, thật sự có chút không hay."
Càn Long cau mày: "Còn có chuyện này sao?"
"Không có lửa làm sao có khói, nhất định là có nguyên nhân." Cố Thiến Thiến khẽ cười nói.
Ánh mắt Càn Long tối sầm, mấy ngày nay Hoàng Hậu không ít lần ám hiệu cho hắn để cho Lưu Tùng Bách tiếp quản chức vụ của Hoàng Tẫn Trung, Càn Long vốn đã có chút động lòng, nhưng bây giờ nghe những lời này của Nhàn phi, hắn lại muốn thay đổi chủ ý.
Hoàng Hậu đã là hoàng hậu một nước, quyền lợi đủ lớn, nếu như sau này người của Hoàng Hậu làm chủ quản phủ Nội vụ, sợ rằng Hoàng Hậu sẽ một tay che trời mất.
Càn Long gật đầu một cái, không nói gì thêm.
Nhưng Cố Thiến Thiến biết, hắn đã thay đổi chủ ý rồi.
Khóe môi Cố Thiến Thiến khẽ nhếch lên, mặt mày vui vẻ.
Ngày hôm sau, Đồng Giai đại nhân của phủ Nội vụ đi nhậm chức, nhận lấy chức vụ tổng quản phủ Nội vụ, sau khi tin tức truyền ra, các cung đều khϊếp sợ.
Người mù cũng có thể nhìn ra, người có thể nắm giữ chức vụ đại thần tổng quản lúc này chắc chắn là người của Hoàng Hậu, kết quả sao lại đổi thành đại nhân Đồng Giai bảo thủ kia rồi?
"Hoàng Hậu nương nương, chuyện này có phải đã có sai sót gì không?" Du tần vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn Hoàng Hậu.
Hai mắt Hoàng Hậu nhắm lại: "Hôm qua người được sủng ái chính là Nhàn phi."
Du tần dừng một chút, hai mắt mở to: "Ý người muốn nói là chính Nhàn phi đã thuyết phục bệ hạ, nhưng tại sao bệ hạ lại nghe những lời kia của nàng ta?"
“Ha..." Hoàng Hậu cười lạnh một tiếng, trợn mắt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo: "Các ngươi có thể thổi gió, lẽ nào Nhàn phi lại không thể?"
Đám Du tần ngẩn người, mặt đỏ tới mang tai, vừa thẹn vừa giận, cũng không dám nói gì thêm.