Thuần Phi không ngờ rằng Cố Thiến Thiến nói dối nàng ta về sự việc này.
Thực ra cũng không phải là Thuần phi tín nhiệm Cố Thiến Thiến, mà hoàn toàn ngược lại, chính là bởi vì nàng ta không tín nhiệm Cố Thiến Thiến, cảm thấy Cố Thiến Thiến ngu xuẩn, cho nên nàng ta càng thêm tin tưởng vào những lời mà Cố Thiến Thiến nói.
Thon gầy, thon thả...
Sau khi trở lại Cảnh Nhân Cung, Thuần phi tiếp tục suy nghĩ về chuyện này.
“Nương nương, cũng đã gần tới giờ dùng bữa, hôm nay nương nương muốn ăn gì?” Tiểu thái giám đi tới, cung kính hỏi.
Thuần phi mở miệng, chuẩn bị nói muốn phòng ăn chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, nhưng lời vừa mới tới đầu môi, lại sực nhớ tới lời nói của Cố Thiến Thiến, ánh mắt nàng ta sáng lên, nói: "Hôm nay ta không có khẩu vị, bảo thiện phòng bưng một bát canh táo gai mận chua lên là được rồi.”
“Dạ, thưa nương nương.” Tiểu thái giám không nghĩ ngợi nhiều liền đáp.
Thuần phi nghĩ thầm, Cố Thiến Thiến này gầy gò hốc hác, dung mạo đặc biệt, nhưng nàng ta không thể bệnh giống như Cố Thiến Thiến, bởi vì ở trong cung một khi bị bệnh, nhất định sẽ không có cơ hội hầu hạ Vạn Tuế gia, nhưng muốn thon gầy cũng không khó, chỉ cần ăn ít lại và thắt đai lưng là nàng ta có thể gầy lại trong vòng chưa đầy nửa tháng.
Nghĩ đến đây, Thuần phi hạ quyết tâm, đêm đó chỉ uống một bát canh táo gai mận chua rồi chìm vào giấc ngủ.
Đến tối, Thuần Phi đói đến mức nhũn người, nhưng không dám ăn gì cả.
Để giành được sự sủng ái của Vạn Tuế gia từ Nhàn phi, đừng nói chỉ là đói bụng, thậm chí gϊếŧ người Thuần phi cũng dám làm.
Nàng ta đói cả đêm, ngày hôm sau chỉ ăn mấy ngụm cháo trước khi đi thỉnh an
Hoàng Hậu.
Dực Khôn Cung hôm nay không còn náo nhiệt như trước, mấy ngày nay Cao Quý phi liên tiếp mất đi những cánh tay đắc lực, cảm thấy mất mặt nên cũng không còn tâm trí để nói chuyện nữa. Gia phi và Di tần trước giờ đều là chó cậy thế chủ, thấy khí thế tinh thần Cao Quý phi sa sút, cũng không dám nói thêm lời nào.
Cho nên, buổi thỉnh an hôm nay yên tĩnh hiếm có.
Hoàng Hậu cũng lười để ý đến oanh yến trong cung, phất phất tay cho mọi người giải tán, chỉ để Thuần phi ở lại.
Lúc Cố Thiến Thiến đi ra khỏi Dực Khôn Cung, khóe mắt nàng có liếc qua gương mặt của Thuần phi, nở nụ cười nhạt, hôm nay khi Thuần phi tiến vào, nàng ta bước đi chậm rãi nhẹ nhàng, hiển nhiên là đã làm theo những lời hôm qua nàng nói.
Thời gian này có điều thú vị để xem rồi.
“Hoàng hậu nương nương.” Thuần Phi ngồi ở phía dưới Hoàng Hậu, đón tách trà do thị nữ bưng lên, chỉ hơi chạm môi nhẹ.
“Nghe nói hôm qua người tới Trường Xuân Cung nối lại tình xưa với Nhàn phi, có thu hoạch gì không?” Hoàng Hậu điềm đạm nhìn Thuần phi hỏi.
Ánh mắt Thuần phi lóe lên, nàng ta cũng không ngạc nhiên khi Hoàng Hậu biết chuyện này, ngày hôm qua nàng ta ra ngoài cũng không kiêng dè người khác, hơn nữa trong Trường Xuân Cung cũng luôn có người do thám cho Hoàng Hậu, chuyện này không đến tai Hoàng Hậu mới là lạ.
Tuy nhiên, trước đây, Hoàng Hậu chưa bao giờ hỏi quá nhiều về chuyện ở Trường Xuân Cung, bởi vì trong lòng Hoàng Hậu chưa bao giờ coi Nhàn phi là đối thủ.
Nhưng bây giờ, rõ ràng là khác.