“Muội muội…” Mắt Thuần phi hoe đỏ, nàng ta tiến lên nắm lấy tay Cố Thiến Thiến: “Có phải ngươi vẫn đang giận bổn cung những ngày qua không đến thăm ngươi đúng không?”
Ánh mắt Cố Thiến Thiến rất nhanh lướt qua một tia trào phúng, Thuần phi còn dám nói những lời này, nguyên thân bị bệnh hơn một tháng, ngay cả hỏi thăm Thuần phi cũng chưa từng hỏi lấy một câu, lúc này còn bày đặt đến giả bộ tủi thân.
Ánh mắt của nàng khẽ lóe lên, mí mắt rũ xuống, rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Thuần phi: “Tỷ tỷ nói những lời này làm gì, tức giận hay không tức giận, hiện giờ nói ra cũng không có ý nghĩa nữa rồi.”
“Muội muội, ngươi đúng là đang giận bổn cung, ngươi nhất định đang nổi nóng với bổn cung.” Thuần phi vừa nói vừa rơi nước mắt, từng giọt từng giọt lăn dài trên má: “Trong một tháng này chắc ngươi đã gặp rất nhiều khổ sở, nên nổi nóng với bổn cung cũng là điều hiển nhiên. Chỉ là muội muội à, bổn cung không muốn xa cách với ngươi, chúng ta có tình cảm trong nhiều năm như vậy, ngày đó ở trong Tiềm để ta và ngươi đã giúp đỡ lẫn nhau, bổn cung vẫn còn ghi tạc trong lòng, mấy ngày nay, bổn cung vẫn luôn tìm kiếm cơ hội ra mặt thay muội muội, nhưng, ngươi cũng biết, Du tần bên kia vẫn luôn nhận định ngươi chính là hung thủ muốn mưu hại nàng, bổn cung cũng không thể làm gì được. Ngươi cứ trách bổn cung đi, đây là lỗi của bổn cung.”
Thật là những lời nói khiến người khác cảm động.
Con ngươi đen sẫm của Cố Thiến Thiến phản ánh rõ ràng dáng vẻ dối trá của Thuần phi.
Đã đến lúc nào rồi, Thuần phi vẫn còn muốn “bù đắp” cho tình cảm khuê mật của bọn họ, Thuần phi rốt cuộc là coi thường nguyên thân đến mức nào chứ.
Chẳng qua, với tính cách lương thiện của nguyên thân, thì sẽ dễ dàng bị mắc lừa bởi dáng vẻ này của Thuần phi.
Trong lòng Cố Thiến Thiến giống như đang xem xiếc khỉ, Thuần phi bảo không tìm thấy cơ hội để ra mặt thay nàng, lời này nàng không tin, nếu Thuần phi có một chút tâm tư này, chỉ cần ở trước mặt Càn Long thuận miệng nói một câu, vậy thì vấn đề của nguyên thân đã có thể giải quyết dễ dàng.
Cho dù không chịu cầu xin thay nguyên thân, thì Thuần Phi cũng không thể nào không biết tin tức nàng bệnh sắp chết, nhưng nàng ta thờ ơ, thậm chí không đến thăm hỏi qua một lần, rõ ràng là xem nguyên thân như người chết.
Nàng hơi suy nghĩ, mặc kệ nói như thế nào, nếu nàng đã trở thành Ô Lạp Na Lạp thị, dù sao cũng phải thay nguyên thân đòi lại một chút công bằng.
Nét mặt của Cố Thiến Thiến dần dần lộ ra một tia chần chừ và dao động.
Thuần phi vừa nhìn thấy, liền muốn tận dụng cơ hội này, nên nàng ta nháy mắt ra hiệu cho Hàm Đào.
Hàm Đào lập tức hiểu ý, khẽ nói: “Nhàn phi nương nương, người không biết, trong một tháng ngài bị bệnh, nương nương của chúng ta mỗi ngày đều ở trong cung thay người cầu thần bái Phật, cầu xin trời cao phù hộ ngài bình an vô sự, nương nương còn vì người mà chép mấy cuốn kinh Phật nữa.”
“Hàm Đào!” Thuần phi tựa như tức giận bèn quát lớn đối với Hàn Đào.
Cố Thiến Thiến ngẩn người, đôi mắt thông suốt hiện lên thần sắc kinh ngạc: “Tỷ tỷ, những chuyện này sao tỷ không nói với muội?”
“Mấy chuyện này chẳng qua chỉ là việc nhỏ, không đáng để nói đến.” Thuần phi lắc đầu, nhẹ nhàng cười, trên mặt nàng ta lộ ra nụ cười thoải mái, nói với Cố Thiến Thiến: “Hiện giờ ngươi bình an vô sự, vậy là đủ rồi.”